Nữ quỷ tiếp tục gật đầu lia lịa.
Ngài là sếp lớn mà, ngài nói gì cũng đúng hết á!
"Vậy tôi gọi cô là Đồ Ăn Vặt nha." Tô Tái Tái cười tủm tỉm vỗ tay.
Nữ quỷ: ???
"Đây là cái tên hay mà đúng không?" Tô Tái Tái cười hỏi.
Nữ quỷ: "..."
Nữ quỷ chỉ có thể nuốt lệ mà gật đầu.
Nó không thấy tên này hay ở chỗ nào cả, nó chỉ cảm thấy cái tên này... hơi bị ngon miệng mà thôi.
Vừa nghĩ đến đây, nữ quỷ len lén liếc sang các "đại ca" ở xung quanh, khi phát hiện bọn chúng cũng đang nhìn mình với ánh mắt "thèm nhỏ dãi", nó lập tức run bần bật như cầy sấy.
Nữ quỷ nhìn về phía Tô Tái Tái, nó đã quyết định rồi, từ giờ trở đi chỉ cần cô gái trước mặt này nói cái gì thì nó sẽ lập tức làm cái đó liền.
Nhất định sẽ nghe lời cô răm rắp!
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tần Nhã và Bạch Ngữ Dung chuẩn bị đi thăm bà nội Bạch.
Quản gia đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy từ sớm, chỉ còn chờ người giúp việc múc canh nữa thôi là có thể đi luôn.
Hứa Tần Nhã thấy vậy thì không ngừng gật đầu, nhìn về phía Bạch Ngữ Dung tỏ ý khen ngợi, vỗ nhẹ bàn tay của cô ta, nói: "Con thật là chu đáo, biết nấu canh bổ mang cho bà nội luôn này."
"Đây là chuyện con nên làm thôi ạ." Bạch Ngữ Dung cười dịu dàng một tiếng.
Quản gia đứng bên cạnh thấy vậy cũng gật đầu đầy dịu dàng, bầu không khí lúc này rất ôn hòa.
Chờ một lát để người ta múc canh xong, lúc quản gia đang định đưa hai mẹ con Hứa Tần Nhã tới bệnh viện thì Bạch Ngữ Dung lại dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ta đánh mắt nhìn sang Hứa Tần Nhã: "À phải rồi, mẹ ơi, Tiểu Tái đâu rồi ạ? Hay là gọi Tiểu Tái đi cùng nhé? Bà nội thấy em ấy tới chắc chắn sẽ rất vui đấy."
Nói xong, cô ta lại nhìn về phía quản gia như thể đang giục ông ta còn không mau đi lên lầu gọi người vậy.
Thế nhưng, chẳng những quản gia vẫn đứng nguyên tại chỗ mà ngay cả nét mặt của Hứa Tần Nhã cũng tỏ ý không đồng tình: "Thôi, chỉ hai mẹ con mình là đủ rồi. Chờ nó sửa soạn xong mà xuống được dưới này thì không chừng canh con nấu cho bà nội đã nguội lạnh luôn rồi."
Cũng phải ha.
Bạch Ngữ Dung gật đầu, vừa quay đầu nhìn lên trên lầu vừa nói: "Vậy..."
Không đợi cho cô ta kịp nói gì, Hứa Tần Nhã đã chặn trước: "Nếu như nó có lòng thì nó sẽ tự đi thăm thôi. Đến lúc đó lại bảo quản gia chuẩn bị xe là được."
Bà ta thoáng dừng lại một lát rồi nói: "Ngữ Dung, mẹ biết con tốt tính, dễ mềm lòng nhưng... Hôm nay chúng ta tới thăm bà nội vẫn còn chuyện khác phải làm nữa. Có Tiểu Tái ở đó thì không được hay cho lắm, để lần sau được không? Lần sau chúng ta gọi nó đi cùng nhé? Được không con?"
Mắt Bạch Ngữ Dung thoáng lóe lên tia sáng, nghe vậy, cô ta mới ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, con nghe lời mẹ."
Hứa Tần Nhã vui vẻ vỗ mu bàn tay của cô ta, bấy giờ, hai mẹ con mới nắm tay nhau đi ra ngoài, quản gia thì đi theo sau.
Về phần Tô Tái Tái, thậm chí còn không có một ai nhận ra rằng chưa có người nào lên gọi cô dậy ăn sáng cả. ...
Hôm nay Ngô Lục Lục ra bày sạp muộn hơn bình thường, tuy sắc mặt ông ấy khá tiều tụy nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Chủ sạp nhỏ vốn đang ngồi lướt điện thoại, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy ông ấy, ông ta "Ồ!" lên một tiếng rồi bỏ điện thoại xuống, vừa xem Ngô Lục Lục bày quầy vừa nói: "Ngô đại sư, tôi còn tưởng là hôm nay ông không tới luôn ấy chứ."
Ông ta thoáng dừng lời, thấy sắc mặt Ngô Lục Lục không được tốt thì lại hỏi tiếp: "Sao vậy? Ông chơi bài thâu đêm đấy à? Trông sắc mặt ông không được tốt cho lắm."