"Đúng rồi, Tần Nhã, vừa rồi nghe con nhắc tới việc học của Ngữ Dung. Con đã sắp xếp ổn thỏa chuyện trường lớp cho Tái Tái chưa?"
Bạch Ngữ Dung đứng bên cạnh, tuy sắc mặt không hề thay đổi nhưng hai tay lại nắm lấy nhau, siết thật chặt.
Hứa Tần Nhã bất giác liếc nhìn Bạch Ngữ Dung rồi mới quay qua dịu dàng trả lời với bà nội Bạch, gượng cười, nói năng nhỏ nhẹ: "Mẹ à... Mẹ cũng biết là Ngữ Dung thi đậu Đại học Đế Đô rồi đấy, con và Văn Liên chỉ mới vừa tìm được giáo viên hướng dẫn cho con bé xong nên vẫn chưa kịp lo tới chuyện này."
"Mẹ thấy đó, lại sắp phải tổ chức tiệc rồi đúng không? Thế này vậy..." Hứa Tần Nhã dừng một chút rồi nói tiếp: "Chờ con lo xong chuyện của Ngữ Dung, con sẽ lập tức sắp xếp cho Tiểu Tái, được không ạ?"
Bà nội Bạch nghe đến đây, mặt lập tức sa sầm lại.
Năm đó ông nội Bạch qua đời quá đột nhiên, trong quãng thời gian ông hai Bạch còn chưa kịp về thì tập đoàn của nhà họ Bạch được bà nội Bạch một tay cáng đáng.
Chính bà nội Bạch và chồng là người đã gây dựng lên tập đoàn của nhà họ Bạch, đó chính là thành quả của bọn họ. Về sau khi con trai Bạch Văn Liên ra đời, tập đoàn của nhà họ Bạch cũng dần đi vào nề nếp, đến lúc này thì cả hai mới chia nhau ra, một người lo làm lụng, một người lo việc gia đình.
Nhưng như vậy không có nghĩa là người khác có thể xem thường bà nội Bạch.
Bà ấy rất hiếm khi nổi giận, cũng chưa từng mắng nhiếc Hứa Tần Nhã bao giờ, nhưng từ lúc được gả vào nhà họ Bạch thì bà ta luôn rất sợ mẹ chồng của mình.
Bây giờ thấy bà ấy sầm mặt xuống như thế thì Hứa Tần Nhã cũng thấp thỏm không yên, nhưng bà ta không cảm thấy mình làm thế có gì là sai cả, bà ta chỉ đang nghĩ cho tương lai của nhà họ Bạch và nhà họ Hứa thôi mà?
"Chờ con hết bận thì chuyện của Ngữ Dung cũng trễ nải hết cả rồi." Bà nội Bạch nhìn Hứa Tần Nhã nói.
Thấy bà ta cúi đầu không dám nhìn mình, bà ấy dừng lại một lát rồi dịu giọng bảo: "Hay là như vậy đi, nếu Ngữ Dung muốn đến Đại học Đế Đô học thì cứ cho Tái Tái đi theo nó là được."
Nghe bà nội Bạch nói tới đây, Hứa Tần Nhã lập tức ngẩng phắt đầu lên và nhìn bà ấy bằng ánh mắt không dám tin, nhưng lúc vừa định mở miệng nói gì đó thì lại bị bà nội Bạch giơ tay bảo khoan: "Con nghe mẹ nói hết đã."
Bà nội Bạch liếc Hứa Tần Nhã một cái, chờ bà ta không tình nguyện ngậm miệng lại xong thì mới hơi thở dài và nói tiếp: "Ngữ Dung cũng là cháu gái của mẹ, đương nhiên mẹ sẽ không làm khó nó làm gì. Đến lúc đó cứ để Tái Tái tới Đại học Đế Đô làm học sinh dự thính là được, như vậy về sau chúng ta mới có thể sắp xếp một đại học tốt hơn cho con bé."
Bà nội Bạch nói tới đây thì bắt đầu chậm rãi giảng giải cho Hứa Tần Nhã hiểu: "Dù gì con bé cũng là con ruột của con mà, nó là máu mủ duy nhất của nhà họ Bạch chúng ta đấy, bởi vì xui rủi nên đôi bên mới thất lạc nhau nhiều năm như vậy, chúng ta phải cố bù đắp cho nó, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Về phần Ngữ Dung..."
Bà ấy dừng một chút rồi nhìn thoáng qua Bạch Ngữ Dung, thấy cô ta ngoan ngoãn đứng một bên nghe người lớn dạy bảo, trên mặt cũng không vẻ gì là oán giận thì mới vừa lòng nói tiếp: "Đến lúc đó mẹ cũng sẽ không bạc đãi nó."
Năm đó sau khi ông hai Bạch trở về nhà họ Bạch, tuy ông ấy tuyên bố là mình đã phong ấn la bàn không còn xem bói đoán mệnh nữa, nhưng vì sợ bản thân không qua được "tuổi phùng cửu" cho nên ông ấy đã giao hết những bảo vật quý giá của mình cho bà nội Bạch cất giữ thay.
(*)Chú thích: Người Trung Quốc quan niệm tới tuổi phùng cửu là sẽ gặp nhiều trắc trở thậm chí là bị tai nạn nghiêm trọng, tuổi phùng cửu được chia thành "minh cửu" và "ám cửu", trong đó minh cửu là số tuổi mụ có chứa số 9, như 9-19-29-39, ... còn âm cửu là bội số của số 9, như 9-18-27-36, ... Tuổi ám cửu sẽ nghiêm trọng hơn, người tới tuổi này cần cẩn thận mọi bề, làm gì cũng phải tính trước tính sau, cần tránh xung đột về mọi mặt cũng như tuyệt đối không được tới những nơi nguy hiểm.