Chương 19: Kinh Vi Thiên Nhân

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Ngã Tối Bạch 03-09-2023 20:55:22

Ăn rất ngon lành. Lâm Uyên ăn rất thỏa mãn. Thời điểm chuẩn bị về phòng làm việc, lão Chu ngồi đối diện hắn bỗng nhiên nói: "Nói cho ngươi biết một cái tin tốt, ta định đem bài hát của ngươi gửi sang Tề Châu!" "Được." – Lâm Uyên gật đầu một cái. Lão Chu vốn tưởng rằng Lâm Uyên sẽ hưng phấn. Nhưng để cho lão thất vọng là biểu tình của Lâm Uyên cũng không có quá nhiều biến hóa, giọng nói trước sau như một đều bình tĩnh như thế. Giờ khắc này, lão Chu sâu sắc cảm nhận được cảm thụ của Triệu Ngọc khi trước. Lão có chút không cam lòng: "Cái kia, ngươi liền không có gì muốn nói sao?" "Có chứ." – Lâm Uyên nghiêm túc nói: "Trong phần hòa âm của «Cá Lớn», bộ phận đàn dương cầm cũng chính là ta đàn, cho nên ta hi vọng công ty có thể cũng đem phần thù lao này thêm vào cho ta." Hự! Cái này sao? – Lão Chu mất mấy giây sửng sốt mới gật đầu biểu thị đồng ý, cũng ngay xế chiều hôm đó liền đem «Cá Lớn» sau khi thông qua xét duyệt của công ty, gửi đến Tề Châu. . Tề Châu. Bộ phim điện ảnh chuyển thể từ truyện tranh «Ngư Long Vũ», lúc này trong phòng họp ban hậu kỳ, nữ đạo diễn Trịnh Lỵ đang gõ bàn không nặng không nhẹ: "Chậm nhất là còn hai tháng đến hạn công chiếu của chúng ta rồi. Sự tình ca khúc chủ đề, rốt cuộc còn bao lâu mới có thể hoàn thành?" "Đạo diễn Trịnh." – Giám đốc sản xuất lắc đầu nói: "Chuyện này không thể trách ta được. Trước đó giải trí Tinh Mang đã gửi liên tục mười bốn ca khúc chủ đề tới, cũng đều là tác phẩm của nhạc sĩ vương bài, là ngài một bài cũng không duyệt." "Là không ổn." – Trịnh Lỵ bất mãn nói: "«Ngư Long Vũ» là dạng cố sự gì các ngươi hẳn rất rõ ràng, bọn họ sáng tác quả thực không phù hợp với cố sự, chẳng nhẽ ngươi cảm thấy yêu cầu của ta quá nghiêm khắc rồi?" Mọi người ho khan. Hóa ra, là ai cũng cảm thấy ta muốn yêu cầu quá nghiêm khắc sao! Trịnh Lỵ thoáng cái hỏa khí liền tới nói: "Được, nếu ai cũng cảm thấy như vậy, ta cũng không làm cái gì chuyên quyền độc đoán, dù sao đây cũng là tác phẩm điện ảnh của tất cả mọi người cùng làm. Bắt đầu từ bây giờ, quyết định ca khúc chủ đề là do mọi người định đoạt. Mời giám đốc sản xuất vất vả, bây giờ trong số mười bốn bài hát, nếu các người cảm thấy có một bài phù hợp có thể dùng làm ca khúc ấn tượng, ta đây sẽ không nói một lời." "Không đến nỗi." – Giám đốc sản xuất cười mỉm: "Ca khúc chủ đề đối với tác phẩm mà nói quá trọng yếu, vẫn phải do đạo diễn ngài định đoạt mà. Để ta thúc giục thêm bên Tinh Mang vậy. Ối chà?" Giám đốc sản xuất bất ngờ một chút. Trịnh Lỵ hỏi: "Sao vậy?" Giám đốc sản xuất liếc nhìn điện thoại, xem qua email, cười khổ nói: "Không cần thúc giục nữa, họ lại vừa phát tới một bài, đạo diễn không phiền thì chút nữa nghe một chút." "Chút nữa?" – Trịnh Lỵ cười lạnh: "Đừng để chút nữa! Ngay bây giờ, thừa dịp đông đủ mọi người ở đây, ngươi lập tức đem bài hát phát một lần. Ngược lại ta muốn nhìn một chút! Xem các ngươi nghe xong có hài lòng hay không. Cũng để cho các ngươi rõ ràng trong lòng, có phải hay không là ta muốn yêu cầu quá cao!" Giám đốc sản xuất nhẹ giọng nói: "Có thích hợp không?" Trịnh Lỵ lớn tiếng nói: "Không có gì không thích hợp!" Giám đốc sản xuất bất đắc dĩ, chỉ có thể mở máy chiếu đi kèm loa trong phòng họp, kết nối với điện thoại rồi đem bài hát vừa nhận được mở ra – Máy chiếu phát lên cả hình ảnh kèm theo ca từ. Đối với ca khúc có hài lòng hay không là một chuyện, liên quan đến chế tác hoàn thiện tác phẩm đồng bộ, Tinh Mang bên kia vẫn là làm hết sức chuyên nghiệp. âm nhạc vang lên. Trong nhịp điệu ưu mỹ, một đạo âm thanh linh hoạt kỳ ảo vang lên: "Sóng biển không tiếng động – Màn đêm bao phủ thật sâu Tràn đầy những góc nhỏ không gian Cá lớn ở mộng cảnh lội qua khe hở Ngắm nhìn ngươi ngủ say qua đường ranh nhỏ bé.". Trong tiếng nhạc, ánh mắt mọi người cổ quái nhìn về phía Trịnh Lỵ. Trịnh Lỵ không được tự nhiên chuyển tư thế ngồi, lại nhịn không được vểnh tai, nội tâm có chút rạo rực. Bài hát này, tựa như cùng với các bài trước gửi tới không cùng một dạng? Có phải hay không trùng hợp như vậy? "Nhìn một sắc biển trời Nghe gió nổi mưa rơi Nắm chặt tay thổi tan sương mù mênh mênh mờ mịt Cá lớn cánh đã quá bao la Cũng là lúc ta buông ra sợi dây đó." Bài hát vẫn còn tiếp tục, nhưng khi qua phần chính của bài tới điệp khúc, mọi người đã quên nhìn đạo diễn Trịnh rồi. Trịnh đạo càng là bỏ qua tâm lý bị vả mặt đương trường, chính nàng cũng vừa mong đợi vừa khẩn trương đợi phần điệp khúc vang lên: "Sợ ngươi bay đi xa Sợ ngươi cách xa ta Càng sợ ngươi mãi mãi ngừng lại nơi đây Mỗi giọt nước mắt cũng hướng ngươi mà chảy Chảy ngược vào thiên không biển cả. . Làm cá lớn vượt long môn, hắn một thân trắng ngần, lại sẽ không còn được gặp lại cô bé nữa Nếu như ngươi không có vượt qua đạo long môn kia, liền có thể một mực phụng bồi bên ta. Nhưng nếu ngươi không cố gắng vượt đạo long môn ấy, ta như thế nào có thể bảo vệ được ngươi? Nguyên lai gặp lại, là bắt đầu của kết thúc." Lúc ca khúc phát ra, trong đầu Trịnh Lỵ lại xuất hiện bản gốc của cố sự «Ngư Long Vũ», mấy hình ảnh điện ảnh mà mình tự tay biên tập loáng thoáng hiện lên nơi đáy mắt. Hai mắt nàng có chút ửng đỏ. Lúc này âm thanh đàn dương cầm chợt dừng, còi chợt vang lên! Uyển chuyển như âm thanh của cá heo, trong trẻo mà thấu vào sâu trong lòng. Mọi người trong phòng họp, tựa hồ trong khoảnh khắc này đều quên đi hô hấp. Thân ở trong đó, bọn họ tựa hồ cảm nhận được không gian thuộc về đại dương bát ngát, cảm nhận được ở phía trên kia là bầu trời xanh thẳm, cảm nhận được sóng biển mạnh mẽ dũng động vạn năm, đánh sâu vào tâm hồn. Thời điểm ca khúc kết thúc, tất cả mọi người không hẹn mà đều im lặng ngồi trên ghế, suy nghĩ xuất thần. Qua thật lâu. Giám đốc sản xuất lẩm bẩm nói: "Cho nên nói, chỉ có Tần Châu, là Quê hương âm nhạc của Lam tinh chúng ta. Một khúc này kinh vi thiên nhân." "Bài hát này tên là gì?" – Mọi người lấy lại tinh thần, trao đổi sôi nổi. Giám đốc sản xuất trả lời: "Bài hát tên là «Cá Lớn»." Mọi người đều yên tâm vui vẻ, đồng thời lại có người đặt câu hỏi: "«Cá Lớn»? Nếu không lại đổi một bài khác? Bộ phim điện ảnh của chúng ta mặc dù gọi là «Ngư Long Vũ», nhưng kỳ thật là kể về chuyện xưa của cô bé cùng bạch long." "Không cần đổi." – Trịnh Lỵ đứng dậy, âm thanh tuyên bố vang vang có lực, cảm giác đầy khí phách: "Ta là đạo diễn! Ta quyết định!" Mọi người: "..." Trịnh Lỵ cắn răng: "Các ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy! Không phải ta muốn yêu cầu cao! Mười bốn bài hát trước thực sự là không được!" Mọi người cười ầm lên. Không khí trong phòng họp thoáng cái thoải mái hơn rất nhiều. Bất quá lời này tất cả mọi người đều tin tưởng, mười bốn bài trước có tốt hơn nữa, cũng không thể tốt hơn so với «Cá Lớn», chỉ là nhìn dáng vẻ quẫn bách của đạo diễn thực sự rất thú vị. "Như vậy bài này là được sao?" – Giám đốc sản xuất vẻ mặt cà khịa. Trịnh Lỵ tức giận nói: "Bài này nếu nói không được, ngươi còn có thể tìm cho ta bài hát càng tốt hơn sao? Chẳng nhẽ ngươi còn có dự tính mời Khúc phụ? Lại nói, kể cả Khúc phụ xuất thủ, cũng tuyệt đối không thể vượt qua tài nghệ này, bởi vì vị nhạc sĩ..." "Tiện Ngư" – Giám đốc sản xuất nhìn tác giả ca khúc. Trịnh Lỵ gật đầu nói tiếp: "Vị nhạc sĩ Tiện Ngư này, là tri kỷ với bộ phim của chúng ta, hắn nhất định hiểu rõ những cảm tình mà ta muốn biểu đạt!" Đây là hợp đồng mua ca khúc chủ đề giá năm triệu. Dựa theo quy tắc trong nghề, tổ chế tác «Ngư Long Vũ» đối với ca khúc ấn tượng tiến hành sửa đổi, thậm chí có quyền thay ca sĩ biểu diễn, lần nữa thu âm lại. Coi như Tinh Mang cũng sẽ không có ý kiến, nhiều nhất chỉ đưa ra một vài đề nghị để hoàn thiện mà thôi. Nhưng đối với Trịnh Lỵ, đây là «Cá Lớn» hoàn mỹ! Tốt đến mức Trịnh Lỵ không có chút suy nghĩ sửa đổi nào trong bài hát, bao gồm giọng hát, hòa âm, phối khí, nội dung, kể cả là cái tên «Cá Lớn» của bài hát! "Có lẽ bởi vì ấn tượng đầu tiên quá hoàn mỹ." – Trịnh Lỵ yên lặng suy nghĩ. Thời điểm lúc nghe nhạc, da gà lông tơ cả người nàng đều phất lên, đến giờ còn chưa có tiêu đấy. Bất quá nguyên nhân gì cũng không trọng yếu. Dưới cái nhìn của nàng, bài hát chủ đề «Cá Lớn» này, là cấp hoàn mỹ. Cùng bộ điện ảnh sắp ra mắt của nàng chân chính do ông trời tác hợp. Giới âm nhạc Tần Châu, quả nhiên Ngọa hổ tàng long! Tiện Ngư – Nàng đã nhớ.