Trình độ của La Vi là quốc họa cấp chuyên nghiệp.
Nhìn bức tranh vẽ theo phong cách manga trước mắt, phỏng chừng trình độ bột nước cũng không kém quá nhiều, hai người thực lực coi như tương đối ngang ngửa, Lâm Uyên có một nửa phần thắng.
Thua cũng không tổn thất, cùng lắm coi như treo thêm cái chức hội trưởng.
Nếu thắng, hắn kiếm được một trợ thủ miễn phí!
La Vi vỗ tay phát ra tiếng:
"Được, Chung Dư làm mấy tờ giấy, chúng ta rút thăm."
"Được rồi!" - Chung Dư hưng phấn.
Các thành viên trong Câu lạc bộ hội họa cũng phấn khởi hô hào náo nhiệt, La Vi làm hội trưởng Câu lạc bộ hội họa, trong hệ mỹ thuật Tần Nghệ không thể tranh cãi là đệ nhất nhân. Phác họa, bột nước, Quốc Họa... nàng gần như thường xuyên chiếm vị trí số một!
Chỉ là hay trốn tiết, thường xuyên phải thi lại...
Mà Lâm Uyên chính là đại thần!
Mọi người đều biết Lâm Uyên phác họa cùng bột nước có căn cơ cực kỳ cường hãn.
Nếu như so hai thứ này, La Vi cùng Lâm Uyên ai có thể thắng, còn thật khó nói trước!
Thắng hay thua đều khiến mọi người vui vẻ.
Thậm chí rất nhiều người cũng muốn nhìn hội trưởng thua hết, dù sao hội trưởng ở trong hệ mỹ thuật vẫn là thần thoại bất bại!
Mà Lâm Uyên?
Hắn thua, làm hội trưởng cho câu lạc bộ hội họa, mọi người cũng cao hứng, bởi vì chuyện này có nghĩa là Lâm Uyên có nhiều thời gian dạy vẽ cho mọi người!
Dù sao không thua thiệt!
Có người thậm chí nghiêm túc làm phân tích.
"Nếu như rút được phác họa, ta cảm thấy đại thần có phần thắng cao hơn."
"Bột nước hẳn là tỷ lệ 5-5 chứ?"
"Nếu như rút được quốc họa, phỏng chừng đại thần sẽ không có hy vọng, mặc dù không biết trình độ quốc họa của đại thần thế nào, nhưng mỹ thuật hệ đều biết trình độ quốc họa của hội trưởng mạnh hơn cả giảng viên chuyên ngành!"
"Tranh sơn dầu đại khái cũng là 5-5?"
"Ừm, tranh sơn dầu cùng bột nước tính chất tương tự, đại thần vẽ bột nước tốt như vậy, tranh sơn dầu không có lý do nào lại kém, hội trưởng cũng không cần nói, tranh sơn dầu của nàng cầm về không ít giải thưởng."
"..."
Thảo luận đồng thời, còn có người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, trực tiếp ở trong nhóm chat phát tin tức:
"La hội trưởng muốn cùng Lâm Uyên đại thần so tài hội họa!"
"Cái gì?"
"Hội trưởng cùng đại thần PK?"
"Ta tới rồi!"
"Ngươi không phải đang cùng bạn gái đi chơi sao?"
"Thiên thạch đụng Lam Tinh, bạn gái nào có ý nghĩa gì!"
"Vậy thì mau đến!"
"Đây là đại quyết chiến rồi!"
"..."
Chung Dư vừa mới viết xong mấy tờ giấy không bao lâu, trong Câu lạc bộ hội họa đã nhiều hơn không ít người, hiển nhiên đều là sinh viên hệ mỹ thuật nghe tin chạy tới.
"Ai tới rút?"
Chung Dư nhìn về phía Lâm Uyên cùng La Vi.
La Vi nhún vai một cái: "Tùy ý."
Lâm Uyên nhìn Chung Dư nói: "Ngươi tới rút đi."
Chung Dư cười hắc hắc: "Ta đây rút, ta nhất định phải rút ra cái phác họa cho đại thần!"
Hắn móc ra một tờ giấy.
"Là cái gì?"
Mọi người nhìn chằm chằm Chung Dư.
Chung Dư lại còn vòng vo, mặt cà khịa căn bản không vội mở ra.
La Vi hỏi Lâm Uyên: "Yêu cầu trọng tài không?"
Lâm Uyên lắc đầu: "Trọng tài quá nhiều rồi."
Đúng vậy, đám thành viên Câu lạc bộ hội họa đều có thể làm trọng tài.
La Vi tỏ ý đã biết: "Nếu như quả thực tranh cãi, lại mời đạo sư hoặc là giáo sư trong hệ tới chứng kiến, nhưng ta nghĩ, không cần phiền toái như vậy."
Lâm Uyên gật đầu.
Hắn và La Vi đều có thực lực cấp chuyên nghiệp, trên cơ bản liếc mắt nhìn đối phương vẽ, cũng biết ai thắng ai thua rồi.
"Thời khắc vạch trần bí ẩn đã đến! !"
Chung Dư biểu diễn chỗ hấp dẫn, khi tất cả mọi người đều sắp không nhịn được, hắn mới chậm rãi mở giấy ra cái, kết quả liếc nhìn nội dung bên trong, sắc mặt Chung Dư bỗng nhiên thay đổi, đau khổ hề hề nói:
"Đại thần... Ta có lỗi với ngươi."
Mọi người nhao nhao hóng hớt:
"Rốt cuộc cái gì đấy?"
Chung Dư mở ra tờ giấy, phía trên viết hai chữ:
Quốc Họa!
Mọi người sửng sốt vài giây, ngay sau đó bùng nổ náo nhiệt:
"Ta đệch..."
"Quốc Họa?"
"Sân nhà của La hội trưởng rồi!"
"Đây là lĩnh vực hội trưởng am hiểu nhất!"
"Đại thần còn được chứ?"
"Đại thần không phải từng nói, hắn cũng sẽ vẽ quốc họa?"
"Ta đương nhiên tin tưởng đại thần sẽ vẽ quốc họa, nhưng vấn đề là, trình độ của La hội trưởng, các ngươi còn không rõ ràng à?"
"..."
La Vi cười một tiếng, nhìn về phía Lâm Uyên nói:
"Nếu không, đổi tranh sơn dầu thì thế nào? Quốc Họa ngươi không có cơ hội."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút, nói:
"Là ta chiếm tiện nghi."
La Vi sững người lại: "Ngươi chiếm tiện nghi gì rồi?"
Lâm Uyên nói thật: "Quốc Họa ngươi không thắng được ta."
Nhưng mà những lời này rơi vào tai La Vi, lại không khác nào khiêu khích, khiến cho nàng sinh ra một chút bất mãn:
"Ngươi cảm thấy ngươi vẽ quốc họa có thể thắng ta? Đây là quốc họa, không phải phác họa, cũng không phải bột nước đâu."
Lâm Uyên gật đầu.
Đối phương cho mình cơ hội đổi ý, chính mình tự nhiên cũng phải cấp cho đối phương một cơ hội: "Ít nhất hôm nay, ngươi không thắng được ta."
Lâm Uyên nói là sự thật.
Nhưng La Vi chỉ cảm thấy lời của Lâm Uyên có chút chói tai, dù sao quốc họa là loại hình mà nàng am hiểu và kiêu ngạo nhất:
"Vậy ngươi có thể phải hối hận, những tác phẩm treo trên tường triển lãm không phải toàn bộ trình độ của ta đâu."
Lâm Uyên gật đầu tỏ ra đã hiểu.
La Vi thấy Lâm Uyên vẫn một bộ dáng ổn định bình tĩnh, trong lòng càng nhấc lên sóng lớn, có lẽ tên đối thủ này đáng giá được bản thân toàn lực ứng phó.
"Đại thần, ngươi..."
Chung Dư không biết tự tin của Lâm Uyên tới từ nơi nào, hắn cảm thấy Lâm Uyên không minh bạch rõ ràng thực lực của La Vi, mình lại không thể nói rõ, chỉ có thể giật giật ống tay áo Lâm Uyên ám chỉ một chút, đổi loại khác được thì đổi đi nhanh còn kịp.
Thành viên trong Câu lạc bộ hội họa cũng có ý tưởng giống như vậy.
Nhưng mà La Vi không cho mọi người thêm cơ hội xoắn xuýt, trực tiếp chốt hạ:
"Vậy cứ dựa theo quy tắc, so tài vẽ quốc họa là được, người ở đây quá nhiều, sang phòng bên chứ?"
La Vi chỉ chỉ sang văn phòng cách vách.
Lâm Uyên gật đầu.
La Vi hỏi: "Ngươi vẽ thường mất bao lâu?"
Lâm Uyên nói: "Tùy tiện."
La Vi nhíu mày: "Vậy thì hai giờ được rồi, loại quốc họa nào?"
Quốc Họa cũng phân là chủng loại.
Nếu phân loại theo tài liệu cùng phương pháp vẽ, có thể chia thành: Thủy mặc, trọng thải, cạn giáng, tinh vi, tiêu sái, bạch miêu... các loại.
Nếu phân theo đề tài thì có họa người, họa vật, họa sơn thủy, họa hoa điểu các loại.
"Tùy tiện."
Lâm Uyên hay lại là hai chữ này.
La Vi chăm chú nhìn thật sâu Lâm Uyên:
"Vậy thì liền tùy tiện."
Nàng tiến vào căn phòng không người bên cạnh, Lâm Uyên cũng đi vào theo, thuận tiện để cho Chung Dư chuẩn bị thuốc màu giấy vẽ đầy đủ.
"Đại thần, ngươi tự cầu nhiều phúc đi."
Sau khi Chung Dư giúp Lâm Uyên chuẩn bị xong dụng cụ, nhỏ giọng thì thầm.
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Lúc này La Vi ngồi ở phía đối diện Lâm Uyên, đã cầm lên bút vẽ: "Nhắc nhở hữu nghị một chút, ta chuẩn bị họa thủy mặc, đây là loại hình quốc họa mà ta thông thạo nhất."
"Ta cũng thủy mặc."
Lâm Uyên bản liền định họa thủy mặc.
Nhưng La Vi nghe những lời này, lại cảm thấy Lâm Uyên có ý đồ khiêu khích, tựa hồ ám chỉ với chính mình, không quản mình họa cái gì, hắn đều có thể làm được, bởi vì hắn cũng không có vấn đề gì...
"Bắt đầu đi."
La Vi biểu tình nghiêm túc.
Mà khi nàng nghiêm túc, những thứ tâm tình không liên quan kia, toàn bộ đều vứt bỏ, nàng thậm chí không nghĩ tới đây đang là một cuộc so tài với ai, chỉ muốn đem khả năng tốt nhất của mình ra vẽ một bức tranh.
Lâm Uyên cũng nghiêm túc ——
Nghiêm túc sử dụng thẻ nhân vật Tề Bạch Thạch!
Hắn không phải giả bộ, cũng không có ý tứ khiêu khích.
Nếu như rút được thể loại khác, Lâm Uyên còn không hoàn toàn chắc chắn.
Duy chỉ có quốc họa, Lâm Uyên cảm giác mình không có lý do thất bại, bởi vì sau khi sử dụng thẻ nhân vật, hắn liền không còn là Lâm Uyên, mà là...
Tề Bạch Thạch!
Hơn nữa, là trạng thái đỉnh phong Tề Bạch Thạch!
Sự thật xác thực như thế, sau khi thẻ nhân vật Tề Bạch Thạch được sử dụng, trong đầu Lâm Uyên đã tràn đầy hiểu biết đối với quốc họa, trình độ vươn thẳng tới tầm cao mới, siêu việt hơn xa đẳng cấp chuyên nghiệp của bản thân hắn!
Đây cũng là trình độ đỉnh cấp của quốc họa!
Mà lúc này.
Lâm Uyên chuẩn bị, chính là Tề Bạch Thạch họa tôm!
Bản vẽ này có tên gọi là «Lục Hà Đồ»!