"Hôm nay tâm hồn không ở đây à."
Ngô Dũng đi tới bên người Lâm Uyên, cảm giác Lâm Uyên có chút ỉu xìu: "Ai chọc tiểu vương bài của tầng mười chúng ta tức giận?"
Lâm Uyên đã có bốn ca khúc đột phá trăm vạn lượt mua. Chỉ cần thêm một bài nữa, sẽ chính thức được thăng lên làm nhạc sĩ cao cấp, cũng chính là vương bài của công ty.
Chuyện này mọi người trong Ban soạn nhạc đều biết, cho nên thỉnh thoảng sẽ trêu chọc Lâm Uyên như vậy.
"Hai triệu..."
Lâm Uyên thương cảm nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
"Cái gì?"
"Hai triệu..."
Ngô Dũng không hiểu gì: "Cái gì hai triệu?"
Lâm Uyên cũng không trả lời, chỉ lặp lại: "Hai triệu..."
Ngô Dũng không để ý tới hắn nữa.
Cứ như vậy cho tới trưa, Lâm Uyên đều ngơ ngơ ngác ngác, trạng thái cùng Tôn Diệu Hỏa lúc trước hoàn toàn tương tự.
Mà bên kia.
Lão Chu đã giết tới ban kiểm duyệt.
Trưởng Ban kiểm duyệt tự mình tiếp đón, mặt đầy hiền hòa: "Chu trưởng ban, vào đây ngồi chơi, buổi trưa có rảnh cùng ăn bữa cơm?"
"Ăn cái rắm!"
Lão Chu tức giận nói: "Bên kiểm duyệt các ngươi có người không nói quy củ! Chuyện này trước đây ta vốn mắt nhắm mắt mở, dù sao bọn hắn chỉ thuận lợi cho vài người trong nội bộ công ty, không làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung. Nhưng lần này không giống, ai để lộ «Hồng Mân Côi»?"
Đối phương cười ngượng ngùng: "Ta quay về sẽ phê bình..."
Con mắt của Chu Thụy Minh trừng một cái: "Ngươi biết ta muốn không phải phê bình."
Đối phương gật đầu liên tục: "Ta hiểu, ta hiểu, ta hung hăng phạt hắn!"
Chu Thụy Minh nói: "Không đủ."
Đối phương nụ cười dần dần biến mất, nhẹ nhàng chỉ chỉ phía trên, hạ thấp thanh âm nói: "Chu trưởng ban, nói trắng ra là chuyện này cũng không phải ta quản được."
"Đuổi." - Chu Thụy Minh thản nhiên nói.
Đối phương phì cười: "Nếu ngài muốn như vậy thật, thế thì ta phải cùng cao tầng chào hỏi một chút."
Chu Thụy Minh ngồi xuống ghế: "Tùy ý."
Đối phương lấy điện thoại di động ra nhắn cái tin.
Không bao lâu sau, điện thoại Chu Thụy Minh vang lên, hắn vừa tiếp, đối diện chính là một tiếng hừ lạnh: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ban kiểm duyệt bên này có người không tuân theo quy củ công ty."
"Ta ngầm đồng ý đấy."...
"Vậy ta phải đuổi hắn đi sao?"...
"Ngươi chắc chắn chứ?"...
"Ta cũng có chỗ khó."...
"Tùy ngươi."
Điện thoại cúp, hẳn là đã bị chọc tức.
Chu Thụy Minh nhìn thoáng qua trưởng ban kiểm duyệt: "Ngươi chào hỏi xong rồi, kế tiếp đến ta, không cần ta nhiều lời chứ?"
"Được."
Đối phương cười cười, giơ ngón tay cái lên: "Không hổ người đứng đầu Ban soạn nhạc, chính là kiên cường, chuyện này ngài đừng trách ta, dù sao ta chỉ là bên nghe lệnh làm việc, nếu ngài lấy được kết quả tốt, vậy ta sẽ đem người này đuổi."
"Đi đây."
Chu Thụy Minh xoay người rời đi.
Trở lại phòng làm việc, trợ lý cẩn thận từng li từng tí tới gần: "Trưởng ban, ngài chẳng lẽ lại cùng một lãnh đạo cao tầng nào đó vặc nhau rồi?"
"Đúng vậy."
Chu Thụy Minh cười khổ nói: "Lúc trước là vì khúc phụ nên chạy đi vặc nhau với bọn họ, lần này lại vì Tiện Ngư. Ta làm trưởng ban sao lại khó khăn như vậy."
"Ngài trâu bò!"
Trợ lý cười nói: "Dựa theo phân phó của ngài, ta vừa mới liên hệ phòng thu âm bên kia gửi tới bản raw của «Hồng Mân Côi», ngài nghe luôn bây giờ chứ?"
"Được."
Chu Thụy Minh đeo tai nghe lên, ngả người ra ghế, bật «Hồng Mân Côi» nghe qua một lần. Kết quả nghe được một nửa, Chu Thụy Minh chậm rãi đứng dậy.
"Thế nào?"
Trợ lý kỳ quái nhìn hắn.
Chu Thụy Minh chợt vỗ xuống bàn, khiến trợ lý sợ hết hồn, sau đó mới nghe được tiếng cười sảng khoái của Chu Thụy Minh:
"Giá trị!".
Buổi trưa.
Lão Chu gọi Lâm Uyên tới phòng làm việc, cười nói: "Người tiết lộ bài hát đã bị đuổi, ta có thể cam đoan với ngươi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!"
"Ừm."
Lâm Uyên cũng không có biểu hiện vui vẻ.
Lão Chu cẩn thận xoa xoa tay: "Ngươi muốn uống chút cà phê không?"
Lâm Uyên như đinh chém sắt:
"Không muốn!"
Lão Chu giật mình sửng sốt.
Không muốn thì thôi, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?
Hắn ho khan một tiếng: "Vậy làm ly trà, trà ngon ta cất đã lâu."
Lâm Uyên gật đầu.
Lão Chu tự mình pha trà.
Sau khi pha xong, lão Chu cẩn thận xoa tay: "Bài hát «Hồng Mân Côi» này là ngươi mới viết?"
"Ừm."
Lâm Uyên thổi thổi trà cho bớt nóng.
Sau này hắn sẽ không uống cà phê nữa, đổi sang uống trà.
Uống trà có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, chắc có thể giúp quên đi hai triệu...
Lão Chu thoải mái dựa trên ghế sa lon: "Bài hát này viết thật tốt."
Lâm Uyên tiếp tục kề miệng lên chén trà thổi: "Phù... Phù..."
Lão Chu cũng không quản Lâm Uyên có để ý tới mình nói hay không, một người cũng có thể cười tới vui vẻ yên tâm.
Lúc này, điện thoại của Lâm Uyên vang lên.
Triệu Ngọc gọi tới:
"Đào Nhiên đình chỉ một tháng, Kim Thư vũ tháng này thông báo hủy bỏ toàn bộ hoạt động, ban kiểm duyệt bên kia lão Chu đi rồi, ta cũng chưa ra mặt, còn chuyện gì không hài lòng cứ nói với ta."
"Cám ơn Triệu tỷ."
"Việc nhỏ thôi."
Lâm Uyên cúp điện thoại.
Lão Chu cười nói: "Tiểu Triệu đối với ngươi không tệ, nàng là cấp trên của Đào Nhiên, cũng là người đại diện đứng đầu cả công ty, còn nàng ở đây thì Đào Nhiên chỉ xếp hàng con cháu."
Lâm Uyên không lên tiếng. .
Ngày tiếp theo, tin tức Kim Thư Vũ cùng Đào Nhiên bị cao tầng nghiêm túc xử phạt truyền khắp toàn bộ công ty. Chủ đề buôn chuyện từ sáng sớm trong các ban ngành chính là:
Hai người này rốt cuộc đắc tội lộ thần tiên nào?
Lúc này, Lâm Uyên đang giúp Tôn Diệu Hỏa thu âm hoàn thiện ca khúc.
Hôm nay Tôn Diệu Hỏa trạng thái rất tốt, hiệu quả thu âm khiến cho Lâm Uyên rất hài lòng. Nếu không ngoài dự liệu, bài hát này rất nhanh có thể thu xong.
Thời điểm nghỉ ngơi.
Tôn Diệu Hỏa tiến đến bên người Lâm Uyên, bình thường thì lắm mồm, nịnh bợ đủ kiểu, lần này lại có chút nhăn nhó nói:
"Cám ơn ngươi."
"Cám ơn ta cái gì?"
"Cám ơn ngươi chọn ta."
Lâm Uyên tự nhiên không biết Tôn Diệu Hỏa gặp qua cái gì, hắn chỉ cảm thấy đối phương không giải thích được, mạc danh kỳ diệu:
"Không phải đã nói cho ngươi hát sao?"
Tôn Diệu Hỏa ngơ ngẩn.
Giờ khắc này, hắn hồi tưởng lại cảnh tượng mình và Lâm Uyên lần đầu tiên gặp nhau trong công ty, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Đúng vậy.
Đối với kiểu người như học đệ mà nói, sự tình chính là đơn giản như vậy, bài hát vốn chọn chính mình hát, làm sao có thể đổi ý đem cho người khác chứ?
"Vậy ngài không phải là vì ta..."
Lâm Uyên kỳ quái nói: "Có ý gì?"
Tôn Diệu Hỏa dở khóc dở cười, Kim Thư vũ cùng Đào Nhiên bị công ty trừng phạt, đã truyền khắp toàn bộ công ty rồi, mọi người đang thảo luận là sức ảnh hưởng của ai, bản thân hắn lại biết sự tình này khẳng định có liên quan tới học đệ, cho nên Tôn Diệu Hỏa vẫn cho rằng Lâm Uyên là vì mình xả giận.
Bây giờ nghĩ lại đều là hiểu lầm.
Nhưng, đây mới là Tiện Ngư!
Nghĩ tới đây, Tôn Diệu Hỏa cười nhẹ nhõm, nói: "Học đệ, ta mời ngươi đến phòng ăn của cao tầng ăn cơm đi, ngày hôm qua lấy được suất đặc cách cho phép tới phòng ăn cao tầng, đủ cho chúng ta ăn một bữa rồi!"
"Được!"
Ánh mắt của Lâm Uyên sáng lên.
Thức ăn trong phòng ăn cao tầng, mùi vị so với phòng ăn phổ thông tốt hơn rất nhiều, lần trước Triệu Ngọc mang theo Lâm Uyên ăn một lần, khiến cho hắn rất hoài niệm, đáng tiếc tự hắn không vào được.
Không đúng.
Có thể vào cũng không đi, nơi đó quá đắt, nếu như không có người mời khách, ai ăn nổi.
"Đi thôi."
Tôn Diệu Hỏa thuần thục giúp Lâm Uyên mở cửa.
Tôn Diệu Hỏa ở trong lòng thề, một ngày nào đó, hắn sẽ từ trong cái nghề này ngẩng đầu ưỡn ngực, không hèn mọn nữa, đối mặt những người như Đào Nhiên cũng có thể mười phần uy dũng!
Một ngày nào đó, hắn có thể ai cũng không liếm!... Chỉ liếm Tiện Ngư!