Công ty Cô Lang.
Mấy ngày nay không khí có chút khẩn trương, bởi vì thời gian từ khi công ty giao đơn hàng đến bây giờ mà nói, Thất Tinh bên kia cũng phải nhanh chóng có kết luận.
"Không biết lần này tác phẩm của Hồng Nguyệt thế nào, chúng ta liệu có thua hay không?"
Phó trưởng ban âm nhạc lo lắng.
Vẻ mặt của trưởng ban có chút lạnh lùng:
"Lần cạnh tranh đơn hàng này Cô Lang tuyệt đối không thể thua, bởi vì đối thủ của chúng ta là Hồng Nguyệt! Chưa kể đến xếp hạng của hai nhà gần như thế nào, chỉ bằng việc ân oán của công ty chúng ta cũng không có lý do gì để thua!"
"Đó là đương nhiên."
Phó chủ quản thở dài nói:
"Ta thà thua vì mấy nhà lót đường kia, cũng không muốn thua Hồng Nguyệt. Không nói hợp đồng cạnh tranh lần này có bao nhiêu ánh mắt người trong nghề nhìn chằm chằm, nếu thua coi như mất hết mặt mũi."
"Lời như vậy ngươi cũng dám nói?"
Chủ quản ra vẻ nổi nóng, ngay sau đó bất đắc dĩ nói:
"Nhưng những gì ngươi nói cũng đúng, bại dưới tay Hồng Nguyệt còn không bằng bại dưới tay ba nhà khác, ít nhất chúng ta cũng không bị Hồng Nguyệt đánh bại. Ai mà không biết hai công ty nhà chúng ta là đối thủ một mất một còn chứ."
Cùng lúc đó.
Công ty Hồng Nguyệt.
Tình hình bên này cũng giống như bên Cô Lang.
Cả công ty từ trên xuống dưới đều đang đợi kết quả của Thất Tinh. Hai công ty là đối thủ một mất một còn, dù lúc trước có hòa giải, nhưng cái gai trong lòng làm sao nói nhổ là có thể nhổ?
"Không phải vấn đề lớn!"
"Hồng Nguyệt tất thắng!"
"Dù sao chúng ta cũng tận lực vì ca khúc này, mấy vị nhạc sĩ vương bài cùng đưa ra chủ ý, thật không dễ dàng mới hoàn thành được ca khúc, mọi người sau khi nghe cũng đều cảm thấy rất hay, không có lý do gì lại thua Cô Lang được."
"..."
Ngoài miệng thì khẳng định chắc nịch, kỳ thật những người soạn nhạc của Hồng Nguyệt dù được mọi người cổ vũ nhiệt tình, ít nhiều vẫn tự biết rõ bản thân mấy cân mấy lạng. Ca khúc bên này của bọn họ mặc dù rất hay, nhưng Cô Lang bên kia chẳng lẽ không sử dụng tất cả vốn liếng?
Chờ đợi luôn có thể dày vò người khác.
Nhưng chỉ có Cô Lang và Hồng Nguyệt khổ, người trong giới cũng chỉ mang tâm tình xem trò vui, bất luận hai nhà này thành bại như thế nào, tóm lại đây là một chuyện lý thú mà người trong giới đều đang chú ý, thậm chí một số phe Giáp cũng có mấy phần hào hứng:
"Hai tháng."
"Sắp có kết quả."
"Hi vọng vào Cô Lang càng lớn hơn."
"Từ xếp hạng nhìn là thấy Cô Lang mạnh hơn."
"Nhưng xếp hạng của Hồng Nguyệt cũng không kém hơn là bao."
"Thất tinh bên kia hẳn là sẽ công bố sớm, dù sao chuyện này hiện tại đã rất náo nhiệt, bao nhiêu người đều đang chờ kết quả. Nhưng ta càng chờ mong Hồng Nguyệt có thể thắng, bởi vì Hồng Nguyệt xếp hạng hơi thấp một chút."
"Ngươi đây là đồng tình với kẻ yếu?"
"Muốn nói kẻ yếu, so với Hồng Nguyệt và Cô Lang, ba phe Ất được gom cho đủ số chẳng phải càng yếu hơn sao, có chút mong chờ ba nhà kia để Hồng Nguyệt và Cô Lang đồng thời lật xe, đây mới thực sự trò vui lớn!"
"..."
Đương nhiên cuộc thảo luận sau đó chỉ là tâm lý đùa giỡn, nói Hồng Nguyệt và Cô Lang cùng bị lật ngược tình thế cũng chỉ là đùa theo bản năng của con người mà thôi.
Dù sao Hồng Nguyệt và Cô Lang đều không quá để tâm đến những bình luận này.
Khi cả hai bên đều đang lo lắng, đại diện phe Giáp của Thất Tinh cuối cùng đã liên hệ đến hai công ty.
Kết quả thứ tự cạnh tranh được đưa ra.
"Nói thế nào?"
Lúc Cô Lang tiếp nhận điện thoại của đại diện bên Thất Tinh liền vô thức nuốt nước bọt.
Ngay cả phó chủ quản cũng không để ý lễ nghi ghé sát điện thoại muốn ngay lập tức biết được kết quả lần cạnh tranh đơn này.
"Rất xin lỗi."
Người đại diện Thất Tinh nói.
Hai vị chủ quản của Cô Lang liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được trong mắt đối phương tràn ra một tia mất mất.
Phó chủ quản đứng dậy lắc đầu.
Cuối cùng vẫn là trưởng ban mạnh miệng nói câu không sao, ngay sau đó lại có chút không cam lòng nói:
"Tác phẩm lần này của Hồng Nguyệt mạnh hơn chúng tôi?"
"Không phải."
"Vậy tại sao?"
"Tinh Mang âm nhạc."
"..."
Sau khi đại diện của Thất Tinh cúp máy, trưởng ban âm nhạc Cô Lang vẫn chưa tỉnh táo lại, trong đầu xuất hiện một loại cảm xúc vi diệu khó đặt tên.
Mãi đến khi âm thanh báo bận trong điện thoại di động biến mất, hắn mới lẩm bẩm nói: "Xem ra bị lật xe thật rồi."
Phó chủ quản rời đi, bước chân có vẻ hơi cứng ngắc.
Thật trùng hợp.
Khi Cô Lang ý thức được mình đã bị lật xe, Hồng Nguyệt bên này cũng nhận được phản hồi của Thất Tinh.
Tuy nhiên, rõ ràng Hồng Nguyệt so với Cô Lang biển hiện càng bình tĩnh hơn, hai vị chủ quản dường như rất dễ dàng chấp nhận kết quả mà Thất Tinh đưa ra.
"Ngươi có một lá cờ."
Trưởng ban âm nhạc của Hồng Nguyệt bỗng nhiên nói.
Phó trưởng ban nghe xong liền biết đối phương đang ám chỉ điều gì, liền phản ứng ngay:
"Sau lưng ngươi dường như cũng có một lá cờ, hai ta đứng chung một chỗ không giống hai vị tướng quân đứng trên sân khấu sao?"
Tướng quân đứng trên sân khấu phía sau mới có thể cắm đầy lá cờ.
Khoảng hai mươi phút sau khi Hồng Nguyệt và Cô Lang được thông báo, Thất Tinh công bố kết quả hợp đồng cạnh tranh với đại chúng.
Đối tác được chốt: "Tinh Mang âm nhạc - Tiện Ngư"
Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người khi nhìn thấy kết quả này không phải sốc thì cũng đều là sững sờ chết lặng...
Gì vậy?
Đây là gì vậy?
Đây là tình tiết kịch tính trong tiểu thuyết ba xu nào biên soạn ra vậy?
Cho rằng chúng ta sẽ chấn kinh sao? chúng ta sẽ không chấn kinh đâu!
Chúng ta sẽ chỉ cảm thấy ngươi biên ra cái kịch bản này là rất vô lý, quả thực có chút vô nghĩa!
Như thể có gió lớn thổi qua khiến bao nhiêu người chao đảo.
Một số phản ứng cũ kỹ, cuối cùng vẫn rơi vào đỉnh đầu mọi người, ai cũng từ tâm lý xem kịch vui lại bất ngờ vì kịch vui quá sức tưởng tượng.
"Thật sự là tình tiết lật xe?"
"Còn một lần lật hai xe?"
"Tinh Mang âm nhạc cứng vậy à?"
Không cần phải phỏng đoán phản ứng của Hồng Nguyệt và Cô Lang, bởi vì hình ảnh đã rõ mồn một trước mắt.
"Là nhà xếp cuối cùng trong BXH phe Ất?"
"Ngươi nói với ta đây là công ty xếp cuối cùng BXH?"
"..."
Tin sốc của ngày hôm nay đều được Tinh Mang âm nhạc nhận thầu.
Kỳ thật tin tức của mọi người cũng không bị chặn, rất nhiều người đều biết Tinh Mang âm nhạc có một bắp đùi lớn, nếu không công ty này thậm chí không có tư cách lọt top 100.
Nhưng cái bắp đùi cụ thể lớn đến mức nào, trước đó cũng không ai đo đếm được, nhận biết phiên phiến là nó to hơn cỡ vương bài một chút, không ai nói nó đến tầm Khúc phụ cả.
Cho tới ngày hôm nay, Thất Tinh thay mọi người đo được một chút.
"Vẫn chưa rõ sao?"
"Tiện Ngư chính là hung thủ!"
"Cô Lang và Hồng Nguyệt cùng ôm nhau mà chết, Tiện Ngư không thể nào vô tội!"
"Cái gì ôm nhau mà chết, dưới ánh mặt trời, rõ ràng Cô Lang cùng Hồng Nguyệt trước khi chết thực sự hóa giải ân oán rồi!"
"Tiện Ngư công đức vô lượng."
"..."
Chuyện này có sao nói vậy.
Cú sốc không ảnh hưởng chút nào đến khứu giác nhạy bén của phe Giáp.
Tiện Ngư chọc gậy lật cả 2 chiếc xe Hồng Nguyệt và Cô Lang trong một tư thế hoa lệ. Trong đầu vô số phe Giáp tại Tề Châu lóe lên ý nghĩ tương đồng nhất quán một cách đáng kinh ngạc:
Tinh Mang âm nhạc muốn phất rồi!
Ngay sau suy nghĩ đó, mọi người lại cùng nảy ra một ý nghĩ mới:
Có nên cùng Tiện Ngư hợp tác một chút?
Ý nghĩa thực tế của cái thứ hai rõ ràng vượt qua cái đầu tiên.
Mà hậu quả do việc này tạo thành chính là...
Điện thoại của Tinh Mang âm nhạc bị nổ tung!