Chương 124: Đá Quán

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Ngã Tối Bạch 03-09-2023 20:55:16

Học viện nghệ thuật Tần Châu. Nghỉ hè sắp tới, trong một văn phòng lớn thuộc giảng đường D, các giảng viên đang nắm chặt thời gian để khảo hạch các tác phẩm thi cuối năm của đám sinh viên năm hai hệ soạn nhạc. Nhưng vào lúc này. Từ ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một trận vang động: "Đều nói Tần Nghệ nhân tài đông đúc, Thi chủ nhiệm hẳn sẽ không để ý đội ngũ giáo sư Đông Nghệ chúng ta tới hệ soạn nhạc của quý trường thỉnh kinh chứ..." Đông Nghệ? Các giảng viên đang làm việc bên trong văn phòng lớn nghe thấy thanh âm, hầu như đều đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng. Đông Nghệ tên đầy đủ gọi là Đại học nghệ thuật Tần Đông. Đây là trường đào tạo nghệ thuật xếp hạng hai tại Tần Châu. Nghe nói vốn là đại học nghệ thuật Tần Đông cũng muốn được gọi bằng "Tần Nghệ". Nhưng không có biện pháp. Học viện nghệ thuật Tần Châu thực lực mạnh hơn, cho nên danh xưng "Tần Nghệ" thuộc về bên này. Đại học nghệ thuật Tần Đông chỉ có thể gọi tắt là "Đông Nghệ". Đối với chuyện này Đông Nghệ một mực canh cánh trong lòng, nhiều năm qua luôn nhìn chăm chăm vào vị trí lão đại của Tần Nghệ. Các giảng viên đều biết việc hôm nay một nhóm cán bộ giảng viên Đông Nghệ muốn tới Tần Nghệ trao đổi học hỏi. Nhưng không nghĩ tới lại là người của hệ soạn nhạc Đông Nghệ nửa đường chạy sang đây, có chút ý tứ lai giả bất thiện. "Các vị." Người đứng đầu hệ soạn nhạc Tần Nghệ - Thi Thành cùng các giáo sư đang dẫn theo đoàn đội giáo sư hệ soạn nhạc Đông Nghệ đi vào. Sau khi vào cửa Thi Thành lớn tiếng nói: "Các vị cùng hoan nghênh giáo sư Trương Văn Vũ và các giáo sư đại biểu hệ soạn nhạc Đông Nghệ tới trường chúng ta làm khách!" Loạch xoạch lốp bốp. Các giảng viên bên Tần Nghệ rối rít vỗ tay. "Các vị khách khí rồi." Giáo sư Đông Nghệ Trương Văn Vũ cười nói: "Tần Nghệ là trăm năm danh viện, hệ soạn nhạc lại là nơi xuất hiện lớp lớp nhân tài, hôm nay Đông Nghệ chúng ta tới thăm hỏi quý viện, thuần túy để học hỏi thêm kinh nghiệm." Mọi người lần nữa vỗ tay, nhưng trong tâm lý đều thì thầm: Tin ngươi mới lạ! "Mọi người tiếp tục khảo hạch đi." Thi Thành thủ thế ép xuống, sau đó hướng nhóm người của Trương Văn Vũ nói: "Mời sang bên này, mọi người có thể ngồi xuống uống chút trà." "Cám ơn." Trương Văn Vũ sau khi đợi mọi người bên Đông Nghệ ngồi hết xuống, bắt đầu cùng Thi Thành chậm rãi trò chuyện: "Quý viện hôm nay là đang chấm điểm tác phẩm thi cuối kỳ của sinh viên sao?" Thi Thành gật đầu một cái: "Đúng vậy." Trương Văn Vũ cười nói: "Bên Đông Nghệ chúng ta đã chấm xong từ hôm qua rồi, mời được chủ quản ban soạn nhạc của Huyến Lạn Ngân Hỏa tới ngồi một hồi, kết quả ban soạn nhạc của Huyến Lạn liền ký hợp đồng tại chỗ với một sinh viên năm hai của chúng ta, còn để sinh viên này đi làm luôn vào hai ngày nghỉ trong tuần." Thi Thành nheo mắt. Khó trách Trương Văn Vũ không đi theo đoàn của trường hắn, nhất định phải tới hệ soạn nhạc Tần Nghệ làm khách, hóa ra là tới để tinh tướng với mình. Không thể không thừa nhận. Năm thứ hai đại học lại có thể cùng công ty giải trí cấp bậc tam đại tại Tần Châu ký hợp đồng, hơn nữa còn có đãi ngộ chỉ cần đi làm hai ngày cuối tuần, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được. "Đúng rồi." – Trương Văn Vũ một bộ dáng vẻ quan tâm hỏi: "Các vị bên này chắc cũng mời người của công ty giải trí chứ?" Thi Thành gật đầu một cái: "Chúng ta mời ban soạn nhạc của giải trí Tinh Mang." Trương Văn Vũ chậc chậc nói: "Mặt mũi Tần Nghệ lớn thật." Thi Thành khoát khoát tay: "Như nhau thôi." Trương Văn Vũ cười một tiếng: "Không biết chút nữa ta có thể nghe qua vài tác phẩm ưu tú của sinh viên Tần Nghệ hay không, cũng để chúng ta nhìn nhận một chút khoảng cách giữa quý viện và Đông Nghệ cuối cùng là chênh lệch bao lớn." Thi Thành cũng cười: "Dĩ nhiên có thể." Hắn gọi trợ lý tới, ngay trước mặt Trương Văn Vũ, yêu cầu trợ lý thông báo cho các giảng viên đang chấm bài, khảo hạch xong phải đem vài tác phẩm xuất sắc đưa tới. Sau khi trợ lý rời đi. Trương Văn Vũ đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn: "Nếu không chúng ta cũng đừng ngồi không, tiện đây ta mang theo tác phẩm tốt nhất của sinh viên năm hai hệ soạn nhạc trường chúng ta, người của Huyến Lạn Ngân Hỏa chính là nghe xong bài này, tại chỗ ký hợp đồng với bạn học kia, các ngươi cũng nghe rồi đánh giá một chút?" Thi Thành nói: "Cầu còn không được." Hắn ngược lại cũng muốn xem là dạng tác phẩm gì, có thể khiến cho Huyến Lạn Ngân Hỏa bắt người tại chỗ. Trương Văn Vũ đem bài hát chia sẻ qua Bluetooth, Thi Thành và các giáo sư Tần Nghệ trong phòng trực tiếp nhận rồi đeo lên tai nghe. Bài hát mới phát được một nửa, đám người Thi Thành đã thay đổi sắc mặt. Trương Văn Vũ nhấp một hớp trà, trong mắt chất đẫy đắc ý không thể che giấu. Không sai! Hôm nay hắn tới Tần Nghệ chính là muốn đá quán. Dựa vào cái gì hàng năm Tần Nghệ lấy được nhiều tài nguyên giáo dục như vậy? Thực lực tổng hợp của Đông Nghệ, không hề kém Tần Nghệ! Nghe xong bài hát, Thi Thành trầm mặc. Các giáo sư hệ soạn nhạc phía sau Thi Thành, cũng là ánh mắt kinh ngạc. Đây là tác phẩm sinh viên năm thứ hai đại học có thể viết ra? "Như thế nào đây?" Trương Văn Vũ một bộ dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo. Mí mắt Thi Thành giật một cái, nhắm mắt nói: "Không tệ, là tác phẩm hiếm thấy." Trương Văn Vũ nhìn về phía các giáo sư Tần Nghệ. Các giáo sư cũng chỉ có thể nói theo: "Đúng là một bài hát tốt." Tất cả mọi người đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, không thể làm trái lương tâm nói bài hát này của Đông Nghệ không tốt, nhưng cân nhắc đến không khí cạnh tranh giữa hai trường, tâm lý luôn cảm thấy có chút cảm giác khó chịu. "Ha ha." Trương Văn Vũ cùng các giáo sư Đông Nghệ nở nụ cười: "Thi chủ nhiệm không ngại có thể đoán một chút, học sinh viết ra ca khúc này là ai?" Thi Thành sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ ta biết?" Trương Văn Vũ nói: "Trâu Du, có ấn tượng không?" Sắc mặt Thi Thành thoáng cái liền tối sầm. Hắn biết Trâu Du. Trâu Du có cha là Trâu Văn Hoài, là khúc phụ đại danh đỉnh đỉnh tại Tần Châu, xuất thân âm nhạc thế gia! Hổ Phụ vô khuyển tử. Được cha dạy dỗ kèm cặp, Trâu Du từ nhỏ đã được xưng là thiên tài soạn nhạc, thời điểm hắn học lớp mười hai đã viết ra một tác phẩm thành Hit thời đó. Sau đó. Hai năm trước, Trâu Du đoạt thủ khoa trong kỳ thi đại học, danh thiên tài chấn kinh nghiệp giới, toàn bộ viện giáo Tần Châu đều hướng Trâu Du đưa ra cành ô liu. Nhưng kết quả, Trâu Du lại lựa chọn tới Đông Nghệ. Tần Nghệ làm Tần Châu đệ nhất danh viện, lúc ấy đã bị vứt bỏ không ít mặt mũi, không nghĩ tới cho đến ngày hôm nay, thực lực sáng tác của Trâu Du lại có thể tiến bộ đến cấp bậc này! Nếu như Trương Văn Vũ chỉ là tới khoe khoang một chút tác phẩm ưu tú của trường bọn họ, Thi Thành cũng không khó chịu như vậy. Nhưng tác phẩm này là Trâu Du viết, Thi Thành liền khó chịu. Sinh viên tốt như vậy, ban đầu Tần Nghệ làm sao lại bỏ lỡ chứ? Trương Văn Vũ rất hài lòng với phản ứng của Thi Thành, nói một cách mỉa mai: "Tần Nghệ nhân tài đông đúc, chắc hẳn nhất định có sinh viên càng ưu tú hơn so với Trâu Du, hiện tại ta đang phi thường mong đợi đây!" Mong đợi con mẹ ngươi! Trâu Du là yêu nghiệt! Trường học của chúng ta ai có thể so? Thi Thành vẫn hiểu khá rõ sinh viên hệ soạn nhạc của mình, nội tâm của hắn minh bạch, Tần Nghệ trước mắt không có sinh viên có thể so ưu tú với Trâu Du —— Ít nhất bây giờ chưa có. Sau này đợi các sinh viên trưởng thành, có lẽ sẽ xuất hiện vài người có thể cùng Trâu Du phân cao thấp, không phải tất cả thiên tài đều bộc lộ phong mang từ khi ngồi trên giảng đường. Đúng lúc này. Trợ lý của Thi Thành gửi tới một bài tác phẩm: "Đây là tác phẩm của Nghiêm Mộng Giai ban năm, là một bài các giảng viên chấm điểm cao nhất cho đến hiện tại." Trương Văn Vũ nói: "Ta có thể nghe một chút chứ?" Thi Thành không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể đem bài hát gửi cho mọi người cùng nhau nghe. Sau khi nghe xong, Trương Văn Vũ gật đầu nói: "Không tệ!" Quả thật không tệ! Nghiêm Mộng Giai là sinh viên có thực lực bài danh hàng đầu trong hệ soạn nhạc năm hai, nàng viết bài hát này đầy đủ trọn trịa, thậm chí đủ tư cách công bố phát hành! Nhưng rất hiển nhiên. Ca khúc như vậy, so với ca khúc kia của Trâu Du vẫn tồn tại chênh lệch không nhỏ, cho nên Trương Văn Vũ tán thưởng chẳng những không khiến cho Thi Thành vui vẻ, ngược lại cảm thấy ngực bị cắm một đao.