Bảy giờ tối hôm đó.
Lâm Uyên cùng Trần Chí Vũ và người đại diện của Trần Chí Vũ tới quán lẩu của Tôn Diệu Hỏa.
Quán lẩu có tên là: Nồi lẩu Diễm Diễm.
Bên trong quán rất đông khách, có thể nhìn ra được chỗ này làm ăn khá ổn. Tôn Diệu Hỏa đã đứng sẵn ở cửa nghênh đón.
"Xin chào Trần Chí Vũ."
Trần Chí Vũ chủ động chào lại, nhưng đột nhiên lại có chút không chắc chắn nói: "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau hay không?"
Tôn Diệu Hỏa nhắc nhở:
"Ta là Tôn Diệu Hỏa, «Hồng Mân Côi» là ta hát."
Trần Chí Vũ có chút hoảng hốt.
Không ngờ người bạn mở quán lẩu mà Tiện Ngư lão sư nói hóa ra lại chính là đồng nghiệp của mình!
Đều là người trong nghề, mặc dù Tôn Diệu Hỏa không có danh tiếng quá lớn, nhưng hắn và Trần Chí Vũ cũng đã gặp nhau tại một số sự kiện.
Cho nên Trần Chí Vũ cảm thấy Tôn Diệu Hỏa nhìn rất quen mắt.
Ngược lại, Tôn Diệu Hỏa lại rất quen thuộc với Trần Chí Vũ.
Dù sao Trần Chí Vũ cũng là một ca sĩ hạng nhất trong nghề, có mấy người không biết đến hắn chứ?
"Đây là người đại diện của ta, Lưu Mâu."
"Xin chào."
"Đừng khách sáo, chúng ta vào trong thôi, bàn riêng đã được chuẩn bị xong, cũng không thể cứ để cho học đệ đói bụng được." - Tôn Diệu Hỏa nhìn về phía Lâm Uyên nói.
"..."
Sau khi hàn huyên mấy câu, mọi người đều đi vào bên trong.
Trần Chí Vũ đang định nói chuyện thì một tiếng hát bỗng nhiên truyền đến bên tai: "Trong cơn mơ triền miên bất tận,
Hình ảnh của em ngập tràn trong sắc đỏ kiều diễm..."
Trần Chí Vũ sắc mặt thay đổi.
Bài hát này hắn đã quá quen thuộc.
Trước kia khi đứng ở vị trí thứ hai, hắn đã từng thấy bài hát này rồi.
Tôn Diệu Hỏa có vẻ quan tâm nói:
"Thế nào, ngươi không thích ca khúc này sao, vậy ta sẽ bảo phục vụ đổi sang ca khúc của ngươi."
"Không cần, không cần..."
Trần Chí Vũ mỉn cười, nói:
"Đây là ca khúc mà Tiện Ngư lão sư sáng tác, làm sao ta lại có thể không thích được."
"Vậy thì tốt, ta còn tưởng rằng ngươi không thích ca khúc mà ta hát."
Trần Chí Vũ có chút ngượng ngùng.
Lưu Mâu chớp chớp mắt.
Bầu không khí bây giờ có chút cổ quái.
Lâm Uyên cũng không suy nghĩ nhiều:
"Ta đi lấy nước chấm."
Tôn Diệu Hỏa vội nói:
"Đi ra cửa thì rẽ tay trái, để ta đưa học đệ đi lấy."
"Ta có thể tự đi, các ngươi cứ gọi đồ ăn trước đi."
Lâm Uyên đứng dậy, đi ra khu gia vị.
Tôn Diệu Hỏa không nói gì thêm, chỉ kêu phục vụ đưa menu tới:
"Hai người là khách, cứ gọi món thoải mái."
"Được, cảm ơn."
Trần Chí Vũ bắt đầu gọi món.
Sau khi gọi món xong, Tôn Diệu Hỏa nhìn menu một chút rồi mỉm cười nói:
"Xin lỗi nhé, lẩu cừu đã bán hết, vịt quay hẳn là cũng không có rồi?"
Tôn Diệu Hỏa nhìn về phía người phục vụ.
Người phục vụ ngẩn ra: "Có mà... hay là không có?"
Tôn Diệu Hỏa mất hứng: "Ta làm sao biết được? Không phải ngươi hiểu rõ tình hình nhà bếp hơn ta sao?"
Người phục vụ dường như hiểu ra, vội nói: "Mấy món này hình như không còn."
Tôn Diệu Hỏa gật đầu, sau đó nhìn về phía Trần Chí Vũ: "Xin lỗi."
"Không sao đâu."
Trần Chí Vũ xua tay nói: "Ta cũng đi lấy nước chấm."
"Cả ta nữa."
Lưu Mâu cũng đứng lên nói.
Hai người vừa mới đi, Lâm Uyên liền trở về bàn, lên tiếng hỏi Tôn Diệu Hỏa:
"Gọi món xong rồi sao?"
Tôn Diệu Hỏa cười nói:
"Gọi xong rồi, chờ một chút, học đệ xem qua có muốn gọi thêm gì không?"
"Được."
Người phục vụ bên cạnh giới thiệu qua các món.
Sau khi nghe xong, Lâm Uyên suy nghĩ một chút, nói: "Cho nồi lẩu cừu, đậu rán... à, thêm cả vịt quay nữa."
"Lẩu cừu và vịt quay không còn."
Người phục vụ liếc nhìn qua Tôn Diệu Hỏa như đang khoe công trạng.
Hắn cảm thấy bản thân rất cơ trí khi thăm dò được tâm tư của ông chủ.
Khoé miệng của Tôn Diệu Hỏa giật giật:
"Lẩu cừu và vịt quay, ta nhớ là còn mà?"
Người phục vụ theo không kịp suy nghĩ của Tôn Diệu Hỏa:
"Vậy là còn... hay là không còn... ?"
"Còn!"
Tôn Diệu Hỏa trợn mắt nhìn người phục vụ:
"Mau chuẩn bị đồ ăn mang lên."
"Dạ vâng!"
Người phục vụ gần như muốn bỏ chạy.
Một lúc sau, thức ăn đã được mang lên đủ.
Trần Chí Vũ và Lưu Mâu quay lại bàn, nhìn thấy khay lẩu cừu và vịt quay, liền quay ra nhìn Tôn Diệu Hỏa, sau đó không khí rơi vào trầm lắng.
Người này, có cảm thấy bản thân mình rất hài hước hay không?.
Xì xụp ăn chung một nồi lẩu, dường như khoảng cách giữa người với người đã gần nhau hơn, mọi người ăn chưa đến mười phút, trong bữa tối bầu không khí đã khá sôi nổi.
Tôn Diệu Hỏa và Trần Chí Vũ nói rất nhiều đề tài khác nhau, cứ như thể những người bạn lâu năm mới gặp lại.
Trần Chí Vũ thích trò chuyện với Tôn Diệu Hỏa tình hình trong giới âm nhạc, nói chuyện về hình tượng mà hắn hướng tới và về chính sự nghiệp ca hát của hắn.
Tôn Diệu Hỏa thích trò chuyện về ăn uống, nói chuyện về ẩm thực và công việc kinh doanh nhà hàng của mình.
"Trước kia, ta có một bài hát được chọn làm đề bài thi đại học."
"Trước kia ta có một quán trà sữa, kinh doanh rất tốt, gần đây ta đã mở thêm hai chi nhánh mới."
"Trước kia ta làm đại diện cho một công ty phe Giáp chuyên bán cần câu, được trả rất nhiều tiền."
"Gần đây, ta chuẩn bị mở lại một quán trà sữa, dựa theo khẩu vị của người Tề Châu làm chủ đạo."
"Ca sĩ thần tượng như ta cũng không dễ dàng gì, thực sự không tự do thoải mái như ngươi..."
"y, mở tiệm cơm cũng không dễ dàng gì, tuy kiếm được nhiều tiền nhưng khổ cực cũng chỉ một mình mình biết."
"Ồ, Diệu Hỏa? Vẫn là « Hồng Mân Côi » sao, trong tiệm của các ngươi chỉ phát đi phát lại bài này sao?"
"Vậy đổi sang bài «Sinh Như Hạ Hoa» thì ngươi thấy sao? Bài đó cũng là ta hát."
"Há, vẫn là ca khúc của Tiện Ngư lão sư viết sao, dĩ nhiên là có thể... Nhưng bài hát của Diệu Hỏa ngươi vẫn là hơi ít rồi."
"Thực ra vẫn còn một số bài hát khác, nhưng hai ca khúc này đặc biệt ở chỗ đã đạt được hạng nhất BXH bài hát mới khi vừa phát hành, ngươi vẫn là phải cố gắng lên mới được!"
"..."
Ánh mắt hai người nhìn nhau dường như đều có thâm ý.
Chỉ có Lâm Uyên hết sức coi trọng đồ ăn, cho nên ăn cực kỳ chuyên chú vui vẻ.
Lúc này, Lâm Uyên ăn xong lát thịt bò cuối cùng, cảm giác đã rất no.
Trong lòng cực kỳ ấm áp.
Hắn đột nhiên muốn kể một câu chuyện cười.
Vì vậy hắn chậm rãi nói: "Ta nhớ mấy năm trước, có một lần cùng chị gái đi ăn lẩu..."
Tôn Diệu Hỏa và Trần Chí Vũ nhìn về phía Lâm Uyên.
Lâm Uyên mặt không chút biến sắc, nói: "Nhưng kỳ quái ở chỗ chúng ta rõ ràng gọi nồi lẩu canh xương, sau khi ăn xong lại luôn cảm thấy có chút tê, sau đó chị của ta liền hỏi ông chủ, tại sao nồi lẩu canh xương này lại có chút tê?"
Tôn Diệu Hỏa hiếu kỳ hỏi: "Tại sao?"
Lâm Uyên nói:
"Ông chủ ngượng ngùng giải thích, hai vị, cái nồi này bị rò điện."
Bầu không khí ngưng lại mấy giây.
Tôn Diệu Hỏa phì một tiếng rồi cười lớn.
Trần Chí Vũ và Lưu Mâu mặt đầy bối rối.
Chuyện như vậy mà cũng có thể cười được sao?
Tôn Diệu Hỏa cười càng lúc càng khoa trương, hắn nghiêng người về phía trước rồi hỏi: "Các ngươi có cảm thấy Tiện Ngư lão sư rất hài hước hay không?"
"Ha ha, ha ha, ha..."
Lưu Mâu cũng cười theo, rồi thuận tiện liền đá vào chân Trần Chí Vũ:
"Thật buồn cười!"
Trần Chí Vũ lúc này mới phản ứng lại:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ta cảm thấy Tiện Ngư lão sư quá hài hước rồi!"
Lâm Uyên: "..."
Mặc dù hắn thấy trò cười của mình cũng không tệ lắm, nhưng không cần phải cười như vậy chứ.
Xem kìa, tiếng cười của Trần Chí Vũ và Lưu Mâu là học theo học trưởng Diệu Hỏa rồi.
Cuối cùng, bữa cơm này cũng ăn xong.
Trên đường trở về, sắc mặt Lưu Mâu có chút thâm trầm nói:
"Tôn Diệu Hỏa không hề đơn giản, sau này vẫn nên đề phòng một chút."
"Được."
Trần Chí Vũ biểu cảm có chút nghiêm túc, hắn cũng nhận thấy không ít cảm giác nguy cơ:
"Ngay ngày mai, chúng ta sẽ thu âm bài hát mới, tránh đêm dài lắm mộng!"