Chương 971: Thủ đoạn lôi đình

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:19:29

Mặc dù tốc độ của tám cái chân nhện dù nhanh như sét đánh nhưng tốc độ của bạch sắc nhân ảnh còn nhanh hơn. Hai tay của nhân ảnh dang ra hai bên trái phải rồi nắm lại, tám cái chân nhện không biết như thế nào toàn bộ lại rơi vào trong tay bóng trắng, sau đó bị người nọ dùng lực bóp lại. "Rắc" một tiếng, tám chân nhện trực tiếp bị bẻ gãy toàn bộ. Người nọ vung tay lên, tám chân nhện hóa thành tám đạo bóng đen bắn trở lại, lấy thế nhanh như chớp, đâm vào trước ngực Trác Qua, xuyên thấu qua. Toàn bộ thân thể Trác Qua bị đánh bay ngược ra sau nhưng trong lúc bay ngược ra sau, thân thể gã lăng không đảo một cái, đồng thời hất tay lên. Một sợi dây thừng dài màu trắng từ trong tay áo bắn ra, "rẹt" một tiếng đâm vào nóc đại điện. Một tay gã nắm dây thừng dài kéo lên, thân thể bay vút lên cao, qua cái lỗ thủng lớn trên nóc đại điện bắn ra, biến mất ở bên ngoài. Gã hành động liên tiếp vô cùng mạnh mẽ, không có chút dấu hiệu bị thương. Bạch sắc nhân ảnh "ồ" nhẹ một tiếng nhưng không đuổi theo, mà thân hình khẽ động, bay vụt xuống. Sóng khí huyết sắc phía dưới giờ phút này mới phiêu tán bớt đi, mặt Hắc Đại tràn đầy vẻ sợ hãi, thúc giục Ngân báo khôi lỗi vừa mới ổn định thân hình, chạy trốn về phía lỗ thủng lớn ở vách tường phía xa. Nhưng vào thời khắc này, trên đầu Ngân Báo hoa lên một bóng người, đạo bạch sắc nhân ảnh kia trống rỗng xuất hiện như ma quỷ. "Hắc Đại đạo hữu, hà tất vội vã rời đi như vậy?" Bóng người nói một câu, trên người chớp động bạch quang, một cỗ tràn đầy man lực toả ra, khiến cho hư không xung quanh ba động dập dềnh như mặt nước. Đầu con Ngân Báo khôi lỗi "rặc" một tiếng, lập tức hiện ra một vết rạn lớn. Thân hình Hắc Đại khẽ động, đang muốn từ trên thân Ngân Báo khôi lỗi nhảy xuống bỏ chạy nhưng trong lòng nghĩ lại, tốc độ của mình chênh lệch quá xa với người này, căn bản không có khả năng chạy thoát, liền dừng lại. "Thông minh, vừa rồi nếu ngươi dám chạy trốn, kết cục sẽ giống với khôi lỗi này." Bạch sắc nhân ảnh đạp chân một cái. Một cỗ man lực sắc bén từ dưới chân hắn đột nhiên bộc phát ra, đâm vào đầu Ngân Báo khôi lỗi. "Ầm" một tiếng trầm đục, đầu Ngân Báo khôi lỗi bị cổ cự lực này xuyên qua, xuyên thủng ra một cái lỗ lớn, thân thể cao lớn của nó lập tức ngã xuống ầm ầm. Thân thể Hắc Đại run lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thành thành thật thật đứng ở đó, không dám vọng động chút nào. Một tiếng "rầm" thật lớn từ bên cạnh truyền đến, một chỗ trên vách tường xa xa bị đánh thành một lỗ thủng lớn, hai đạo nhân ảnh xuyên qua lỗ thủng lớn bay đi, chính là hai tên Vũ Vân và Hắc Nhị. Hai kẻ này chứng kiến tình huống Huyết trận nơi này, kinh hãi quá nên lập tức buông bỏ Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh, quay người chạy trốn. Bạch sắc nhân ảnh nhìn nơi đó, cũng không có đuổi theo. Vẻ mặt Chu Tử Thanh sợ hãi, đang tính quay người chạy trốn, lại bị Chu Tử Nguyên kéo lại. Hai người thoáng truyền âm trao đổi một chút, rồi cất bước đi tới. "Lệ đạo hữu, đa tạ ngươi hôm nay đã cứu giúp." Giờ phút này, trên người Chu Tử Nguyên chồng chất vết thương nhưng vẫn như cũ đứng thẳng tắp, chắp tay thi lễ một cái với bạch sắc nhân ảnh. Chu Tử Thanh cũng thi lễ một cái, nói cảm ơn. Trên người bóng trắng nhanh chóng tiêu tán bạch quang, lộ ra thân ảnh Hàn Lập. "Những người Khôi Thành kia tự mình rời đi mà thôi, nhị vị không cần cám ơn ta." Hàn Lập nhìn hai người, nhàn nhạt nói ra. Đối với huynh muội Chu Tử Nguyên, hắn không có ác cảm gì, chỉ là bây giờ đối địch với Ách Quái, đương nhiên không muốn quan hệ với hai người này. "Bất kể thế nào, tính mạng hai người chúng ta hôm nay là do Lệ đạo hữu cứu. Chu Tử Nguyên ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, ngày sau tất nhiên sẽ hồi báo. Cáo từ." Chu Tử Nguyên mở miệng nói ra, quay người đi đến lỗ thủng lớn trên vách tường kia. Chu Tử Thanh nhìn Hàn Lập, bờ môi khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói cái gì nhưng cũng không nói ra, quay người đuổi theo Chu Tử Nguyên. Hai người rất nhanh từ lỗ thủng lớn trên vách tường phóng đi, rồi biến mất. "Lệ đạo hữu, ngươi lưu ta lại, không biết cần làm chuyện gì?" Hắc Đại chờ hai người Chu Tử Nguyên rời khỏi, nhìn sắc mặt Hàn Lập, thấp thỏm trong lòng, cẩn thận hỏi. "Ngươi không cần sợ hãi, ta lưu ngươi lại, chẳng qua là muốn hỏi mấy vấn đề mà thôi. Chỉ cần câu trả lời của ngươi làm cho ta hài lòng, ta sẽ không lấy tính mạng ngươi. Đi theo ta." Hàn Lập không trả lời câu hỏi của Hắc Đại, quay người đi đến phía xa. Hắc Đại nghe vậy trong lòng buông lỏng, lập tức cất bước đuổi theo. Hai người rất nhanh đi tới bên cạnh khôi lỗi Kim Dực Kiêu, Hàn Lập nhìn khôi lỗi trước mắt, quan sát kỹ một lượt, ánh mắt dần trở nên sáng ngời. "Nếu ta không nhìn lầm Khôi chi pháp mà Khôi Thành sử dụng là dùng lực lượng thần thức ngưng tụ thành hình, từ đó khống chế khôi lỗi, đúng vậy không?" Hàn Lập quay đầu nhìn về phía Hắc Đại, hỏi. "Không sai, đúng là như thế." Hắc Đại hơi chần chờ, đáp. "Dùng lực lượng thần thức ngưng tụ thành hình, cần lực lượng thần thức rất cường đại, người Khôi Thành các ngươi khống chế khôi lỗi nhất định có bí thuật tu luyện tăng cường thần thức cường đại? Thuật này tên gọi là gì?" Hàn Lập lại hỏi. "Là Sa Tâm thành chủ truyền thụ cho chúng ta một loại bí thuật tên là 'Khôi lỗi chi tâm'." Hắc Đại trung thực trả lời. "Giao bí pháp này cho ta." Đuôi lông mày Hàn Lập nhướng lên, lạnh lùng nói. Hôm nay hắn trở mặt với Khôi Thành còn là vì nữ tử váy đen kia, ngày sau không chừng sẽ có đại chiến. Đối với thủ đoạn Khôi Thành, hắn đã biết đại khái, bất quá cần phân tích cẩn thận. Hắc Đại nghe nói thế, sắc mặt biến đổi, hiện ra một chút do dự. "Thế nào, việc này làm ngươi khó xử à?" Tròng mắt Hàn Lập hơi híp lại, trên mặt dâng lên một tầng sương lạnh. "Không có. Bí thuật ở đây, mời Lệ đạo hữu xem qua." Hắc Đại nhìn sắc mặt Hàn Lập, trong lòng khẽ động, biết rõ nếu không tuân lệnh, lập tức chỉ có con đường chết, vội vàng buông cố kỵ trong lòng, lấy ra một khối ngọc giản đưa tới. Sắc mặt Hàn Lập hơi trì hoãn, tiếp nhận ngọc giản, thần thức chui vào trong đó. Bên trong là một môn bí thuật rèn luyện thần hồn, chia làm năm tầng, tinh diệu dị thường, so với luyện Thần Thuật cũng không kém hơn bao nhiêu. Ngoại trừ Khôi Lỗi Chi Tâm, bên trong ngọc giản còn có bí thuật điều khiển khôi lỗi bằng cách làm thần thức hóa hình, dị thường huyền diệu. Hàn Lập vốn vô cùng có hứng thú với khôi lỗi chi đạo, lập tức nghiên cứu kỹ càng. Sau một lát, hắn thu hồi ngọc giản, hai tay nhấc lên. Âm thanh "xùy xùy" nhẹ vang lên, từng đạo tinh ti vừa thô vừa to từ đầu ngón tay hắn bắn ra, chui vào trong cơ thể Kim Dực Kiêu. Bên ngoài thân Kim Dực Kiêu sáng ngời kim quang, lập tức bay lên trời, lơ lửng ở giữa không trung. Hắc Đại thấy cảnh này, cảm thấy khiếp sợ. Khôi chi thuật này vô cùng thâm thuý, dù lực lượng thần thức có đủ, muốn luyện thành thuật này tối thiểu cũng phải khổ luyện trăm năm trở lên, người trước mắt này vậy mà trong nháy mắt đã luyện thành! Thân hình Hàn Lập khẽ động, thả người nhảy lên lưng Kim Dực Kiêu, ngón tay khẽ nhúc nhích. Kim Dực Kiêu lập tức phóng lên, bay múa xung quanh điện. Chỉ là thủ pháp điều khiển của hắn chưa thông thạo, Kim Dực Kiêu bay lúc cao lúc thấp, xa xa không bằng Trác Qua, càng không thể so sánh với sự tinh diệu của Sa Tâm lúc trước, chênh lệch một trời một vực. Hàn Lập không ở trên không trung quá lâu, rất nhanh dừng Kim Dực Kiêu lại, thả người nhảy xuống. Khôi chi thuật này rất phức tạp, chẳng qua hắn ỷ vào lực lượng thần thức vô cùng cường đại, mới miễn cưỡng tu thành, hơn nữa không phải là hắn muốn khống chế khôi lỗi tác chiến, mà chỉ là muốn hiểu rõ đạo này, để sau này chiến đấu với người Khôi Thành sẽ thuận lợi hơn. "Lúc trước ta thấy người Khôi Thành các ngươi có thể thu nhỏ khôi lỗi lại thành viên cầu, các ngươi sử dụng thủ đoạn gì?" Hàn Lập lại hỏi Hắc Đại. "Đó là Sa Tâm thành chủ phát minh một loại bí thuật tên là Thu Khôi, kết hợp thuật Khôi Lỗi và bí pháp không gian làm một, phương pháp cụ thể ở đây." Hắc Đại đã đưa Khôi lỗi chi tâm cho Hàn Lập nên không quan tâm chuyện gì khác nữa, lập tức đưa bí thuật Thu Khôi cho Hàn Lập. Thuật này có chút phức tạp nhưng Hàn Lập đã luyện thành Khôi chi thuật nên luyện tập một chút, đã rất nhanh tập thành thuật này. Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, mấy đạo tinh quang chui vào người Kim Dực Kiêu. Mặt ngoài khôi lỗi Kim Dực Kiêu chớp động kim quang, khôi lỗi khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, mấy hơi thở sau đã hóa thành một viên cầu màu vàng, rơi vào trong tay của hắn. Trong lòng Hàn Lập thoả mãn, khẽ gật đầu. "Không biết Lệ đạo hữu còn có vấn đề gì không, tại hạ nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói)." Trong lòng Hắc Đại buông lỏng, nịnh nọt hỏi. "Lần này Khôi Thành các ngươi tiến vào Đại Khư, mục đích là gì?" Hàn Lập thu hồi viên cầu màu vàng, hỏi. "Sa Tâm thành chủ nói, Khôi Thành chúng ta có hai mục đích, một là đánh chết Ách Quái, hai là cướp lấy Thánh Hài. Về phần có thêm mục đích nào khác hay không, tại hạ không được biết." Hắc Đại suy nghĩ một chút, nói ra. "Còn có vấn đề cuối cùng, ngươi chỉ cần trả lời rõ ràng, liền có thể rời đi." Ánh mắt Hàn Lập hơi híp lại, im lặng chốc lát, sắc mặt ngưng trọng mở miệng hỏi. "Mời Lệ đạo hữu nói." Trong lòng Hắc Đại rùng mình, vội mở miệng nói ra. "Nữ tử váy đen đi theo bên cạnh Sa Tâm thành chủ, ta nghe các ngươi gọi nàng là Tiểu Tử, ngươi biết gì về nàng không? Người này đến Khôi Thành khi nào?" Hàn Lập chậm rãi hỏi. "Tại hạ ở Khôi Thành có thân phận thấp kém, Tiểu Tử cô nương một mực đi theo bên cạnh Sa Tâm thành chủ, hơn nữa tính cách nàng có chút quái gở, không hề nói chuyện với ngoại nhân. Vì vậy tại hạ biết về nàng không nhiều lắm, chỉ biết nàng có thiên phú về Khôi chi thuật, thành chủ rất coi trọng nàng. Về phần nàng đến Khôi Thành khi nào, tại hạ một mực bế quan từ mấy trăm năm trước, mới ra trước đây không lâu thì khi đó Tiểu Tử đã xuất hiện rồi. Nghe nói nàng tới Khôi Thành hơn trăm năm trước." Hắc Đại suy nghĩ một chút, sau đó nói như thế. Hàn Lập nghe nói thế, im lặng đứng đó, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: "Tốt, ngươi có thể rời đi." Hắc Đại nghe vậy vui vẻ, ôm quyền thi lễ với Hàn Lập một cái, nhanh chóng rời khỏi, mặc kệ con khôi lỗi Ngân Báo đã bị huỷ diệt kia. Hàn Lập đứng yên tại chỗ một lát, thở nhẹ ra một hơi, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, trước thu lại bộ khôi lỗi Bạch Lang của Trác Qua, tiếp đó cất bước đi tới bên cạnh huyết trì. Khấp Huyết đại trận đã nứt toác, năm pho tượng bên cạnh huyết trì cũng đã tan vỡ hoàn toàn, bất quá huyết trì lại không tổn hại bao nhiêu. Hắn nhìn lại phía huyết trì lần cuối, sắc mặt hơi ngẩn ra. Quang môn huyết sắc dưới đáy ao giờ phút này đã không thấy bóng dáng, chẳng biết biến mất từ lúc nào Một bóng người giờ phút này đang nằm dưới đáy ao, không nhúc nhích, chính là Phù Kiên. Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, thả người nhảy xuống, đi tới bên cạnh Phù Kiên, thần thức tìm tòi. Các nơi trong cơ thể Phù Kiên hầu như không còn chỗ nào tốt, vô luận là bắp thịt hay là lục phủ ngũ tạng, toàn bộ đều đã đến bờ sụp đổ, mắt thấy sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt, Nguyên Anh trong đan điền cũng gần như tan vỡ rồi. Tuy rằng trên người y còn lưu lại một chút khí tức nhưng thực sự đang tiêu tán rất nhanh, e rằng không bao lâu nữa sẽ triệt để biến mất. Hàn Lập không có hảo cảm với Phù Kiên, hai người lúc trước còn có xung đột, chỉ là chứng kiến bộ dáng của y hiện tại, cảm thấy có chút thổn thức. Chẳng qua là hắn đương nhiên sẽ không vì y mà xuất thủ cứu chữa, huống chi hắn cũng không có thủ đoạn nghịch thiên kia, rất nhanh liền dời ánh mắt đi, nhìn lại chỗ quang môn huyết sắc lúc trước. Nhưng mà lúc này nơi đó đã trống không, một chút dấu vết cũng không để lại, dường như chưa bao giờ có cái quang môn kia.