Chương 1318: Trong nháy mắt trăm năm

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:23:31

"Tiểu Triệu, có chuyện gì vậy?" Ly Hải dẫn thiếu niên kia đến bên cạnh quán trà, hỏi. "Ly chưởng quỹ, hàn độc trong kinh mạch gia mẫu mấy ngày nay lại phát tác, ta muốn mua một bịch Xích Dương Trà." Thiếu niên cúi đầu nói. "Tốt, ngươi chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi." Ly Hải gật gật đầu, quay người đi vào trong tiệm. Thiếu niên nhìn bóng lưng Ly Hải, muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu xuống thật thấp. Rất nhanh, Ly Hải đã đi ra, cầm trong tay một hộp ngọc màu đỏ. "Dựa theo trước đó ta chỉ dẫn, chia ra ba lần uống, là có thể làm giảm được hàn độc." Ly Hải cầm hộp ngọc đưa cho thiếu niên. "Đa tạ Ly đại thúc, chỉ là, những năm qua vì chữa bệnh cho gia mẫu, ngân lượng nhà ta đã tiêu hao hết, còn lại đều ở nơi này, còn thiếu rất nhiều. . ." Thiếu niên nói, lấy từ trong một cái túi nhỏ chắp vá ra mấy khối bạc vụn lớn chừng hạt đậu. "Tình cảnh nhà các ngươi ta đã biết, hộp trà này ngươi cứ lấy về trước cho mẫu thân ngươi phục dụng, sau này nếu cần, cứ việc tới lấy." Ly Hải mỉm cười, cũng không nhận bạc trong tay thiếu niên. "Ly đại thúc. . ." Hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, cắn chặt môi, có thể thấy nước mắt gã đang lăn xuống từng giọt lớn. "Tốt, nam nhi không nên rơi lệ, mau trở về, mẫu thân ngươi đang chờ ngươi đấy." Ly Hải vỗ vỗ bả vai thiếu niên, quay người trở về quán trà. Thiếu niên kia dùng sức lau sạch nước mắt, bỗng nhiên "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, khấu đầu hai cái về hướng quán trà, lúc này mới quay người rời đi. Trong quán trà, Hàn Lập lộ vẻ ngạc nhiên. Nơi hắn và Tử Linh ngồi, cách thiếu niên kia chỉ một vách tường, tất nhiên vách tường này ngăn không được Hàn Lập. Hàn Lập bây giờ đã có chút thành tựu trên việc chém Thiện Thi, đối với cảm ứng thiện niệm linh mẫn, cho nên rõ ràng cảm ứng được, lúc thiếu niên kia dập đầu về hướng Ly Hải, trên thân Ly Hải xuất hiện một cỗ thiện niệm chi lực vô hình, quấn quanh ở trên thân gã. Cỗ thiện niệm chi lực kia khá nhiều, hơn xa trước kia Hàn Lập làm việc thiện đạt được. "Sao lại như vậy? Cùng làm việc thiện, vì sao Ly Hải đoạt được thiện niệm nhiều như thế, rốt cuộc ta và hắn có khác biệt gì?" Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, suy nghĩ nguyên do trong đó. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn chén nước trong tay, hô hấp dồn dập, mơ hồ cảm giác mình sắp tìm ra nguyên nhân, cách một tầng giấy dán cửa sổ mỏng manh, thêm chút sức nữa, đâm một cái sẽ phá. "Ồ!" Vào thời khắc này, Tử Linh đang lật sách đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng. "Thế nào?" Hàn Lập nhìn qua. "Hàn huynh, ngươi nhìn chỗ này, bản này là Lê Viên Trai Ký, lấy từ một vị đại gia Nho Đạo. Trong này có một câu, cách làm việc thiện như ngươi, ngược lại có chút liên quan." Tử Linh cầm sách trong tay đưa tới, chỉ vào phía trên một đoạn văn tự. Hàn Lập nhìn lại, chỉ thấy phía trên viết: "Làm việc thiện hẳn là chuyện tốt, nhưng nếu có lòng hám danh, lại như chiêu báng dẫn họa vậy. Cẩn thận, giới chi." Trong đầu hắn xẹt qua một đạo thiểm điện, tầng giấy cửa sổ trong đầu kia ầm vang vỡ vụn, bừng tỉnh đại ngộ. "Ta đã biết, ta đã biết! Lúc làm việc tốt, nếu trong lòng ham công danh lợi lộc, chỉ là giả nhân giả nghĩa, làm càng nhiều, càng chệch hướng bản tâm. Chỉ có tâm niệm không khác, không cầu hồi báo, mới thật sự là đại thiện." Hàn Lập thở phào một cái, nói như thế. Ly Hải mặc dù thân là tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng quy ẩn tại thành nhỏ Tiên vực có sinh khí hoang vu này, sớm đã xem thấu sự tình tu hành. Bây giờ trợ giúp thiếu niên kia, chỉ là tâm tư thuần túy, cũng không muốn được hồi báo, việc thiện này có thể nói là xuất từ bản tâm nước chảy thành sông, mới có thể được rất nhiều thiện niệm chi lực gia trì. Chính mình lần thứ nhất cứu trợ đôi ông cháu thuyết thư kia, kỳ thật cũng là chợt có lòng thiện niệm, cùng thuộc loại này. "Thì ra là thế, Hàn huynh trước ngươi làm việc thiện tuy nhiều, lại là vì cố tình trảm thi mà làm, trong lòng có chấp niệm và lòng mưu lợi, mới không đạt được bao nhiêu công đức." Tử Linh cũng là người thông tuệ, Hàn Lập vừa đề cập một chút, nàng lập tức hiểu ra. "Bây giờ nếu biết nguyên nhân, sẽ dễ hơn nhiều." Mặt Hàn Lập lộ vẻ tươi cười, nhiều ngày lo lắng đã quét sạch sành sanh. Bảy năm sau. Một nơi yên tĩnh tại Tương Ấp, một cửa hàng đã đổi chủ, là một đôi vợ chồng thanh niên, đổi cửa hàng tạp hoá lúc đầu thành y dược quán, buôn bán dược liệu, đồng thời trị bệnh cứu người. Niên kỷ đôi vợ chồng này mặc dù không cao, y thuật lại cực kỳ cao minh, không chỉ phàm nhân bình thường ốm đau vừa trị đã khỏi, rất nhiều nan y tạp chứng cũng có thể xuất thủ điều trị, hiệu quả trị liệu cực tốt. Mà đôi vợ chồng này thu phí xem bệnh cực thấp, rất nhanh danh tiếng vang xa, truyền khắp phế thành. Trong lúc nhất thời, y dược quán vắng vẻ đông như chợ. Đôi vợ chồng này tự nhiên là Hàn Lập và Tử Linh, lấy tu vi cảnh giới hai người bây giờ, trị liệu ốm đau cho những phàm nhân này, còn có một số nghi nan tạp chứng khốn nhiễu phàm tục, tự nhiên mảy may không khó khăn. Trước đó, Hàn Lập bỏ ra ròng rã bảy năm, xem bản thân mình như một phàm nhân ở tòa thành nhỏ này, ở đây sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi, kiệt lực quên đi ý nghĩ cá nhân, thậm chí là thân phận tu sĩ của mình. Sau đó, hắn thông qua những năm gần đây làm việc, từng giờ từng phút để dành được bạc, mua lại cửa hàng, mở lên y quán, phát ra từ lòng chân thành, trị bệnh cứu người không cầu hồi báo. Chỉ là loại tâm vô tư này, không phải nói đạt tới là có thể đạt tới. Hắn trị bệnh cứu người như vậy, cũng không khỏi xen lẫn ý nghĩ cá nhân, cũng không có thiện niệm chi lực giáng lâm. Trong một trăm lần cứu người, nhiều nhất một hai lần có thể duy trì tâm linh vô tư. Bất quá Hàn Lập cũng không lo lắng, tiếp tục vừa trị bệnh cứu người, vừa phỏng đoán thiện chi chân ý. Y quán này rất nhanh đã mở mười năm, từ một y quán mới trở thành một y quán cũ, đôi vợ chồng thanh niên kia cũng dần trở thành trung niên. Thời gian cực nhanh, thoáng một cái đã qua ba mươi năm, đôi vợ chồng thanh niên năm đó, dần dần đi vào xế chiều. Từ từ, tâm linh Hàn Lập trở nên thuần túy, số lần vô tư cứu người càng ngày càng nhiều, lấy được thiện niệm chi lực cũng càng nhiều, cảm ứng Thiện Thi đột nhiên tăng mạnh. Trong nháy mắt, hơn trăm năm trôi qua. Y dược quán này trở thành cửa hàng bách niên, trở thành nơi nổi danh lâu năm trong phạm vi ngàn dặm, trong đó chưởng quỹ cũng đã đổi "Mấy đời" . Bên trong y dược quán, Hàn Lập ngồi xếp bằng, đê mi thùy mục, thần sắc yên tĩnh, trên khuôn mặt chớp động một tầng oánh nhuận quang mang, giống như bảo tướng Phật Đà. Tử Linh đứng ở một bên, yên lặng nhìn xem Hàn Lập. Giữa thần sắc nàng cũng ẩn chứa huỳnh quang, khí chất càng thêm thanh nhã. Những năm gần đây nàng đi theo bên cạnh Hàn Lập, cũng làm không ít việc thiện, được không ít thiện niệm gia trì. Tu vi mặc dù không tiến triển gì lớn, nhưng phương diện thần hồn lại tiến bộ không nhỏ. Sau một hồi lâu, Hàn Lập mở to mắt, trong nội thất thoáng như xẹt qua hai tia chớp. "Hàn huynh, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng chứ?" Tử Linh nhẹ giọng hỏi. "Cảm ứng Thiện Thi đã hoàn thành, bây giờ ta cũng đã phỏng đoán thấu triệt Thiện chi chân ý, dùng Phân Thân Trảm Thi Thuật, tám thành nắm chắc có thể chém rụng Thiện Thi." Hàn Lập nói. "Vậy là tốt rồi." Tử Linh nhẹ nhàng thở ra. Hàn Lập nhìn y quán đã ở trăm năm, mặc dù bây giờ tâm cảnh tu vi hắn cực cao, vẫn không chịu được có một tia quyến luyến. "Đi thôi." Hắn lắc đầu, cùng Tử Linh lặng yên đi ra y quán. Giờ phút này sắc trời còn chưa sáng tỏ, bên ngoài vẫn chưa có người đến coi bệnh. "Hàn đạo hữu, Tử Linh đạo hữu, hai vị muốn rời đi sao?" Một thanh âm truyền đến, lại là chưởng quỹ quán trà Ly Hải kia. "Ly đạo hữu, những năm gần đây đã chiếu cố." Hàn Lập chắp tay nghiêm mặt nói. Cái thi lễ này của hắn phát ra từ thực tâm. Năm đó nếu không có Ly Hải, hắn cũng không có khả năng phát hiện vấn đề lúc làm việc thiện. "Hàn đạo hữu quá khách khí, những năm gần đây, tại hạ nào đã giúp gì, ngược lại được Hàn đạo hữu chỉ điểm rất nhiều, Ly mỗ xin cám ơn." Ly Hải vội vàng đáp lễ lại. Hơn trăm năm qua, sau khi Hàn Lập làm việc thiện, thường xuyên đến quán trà Ly Hải uống trà chuyện phiếm. Ly Hải mặc dù đã quyết tâm ẩn thế ở Hạc Cương Tiên Vực, nhưng nhờ có Hàn Lập chỉ điểm, đối với chuyện tu luyện cũng lại cháy lên lên một tia tưởng niệm. Có đôi khi Hàn Lập nhìn như tùy ý nói mấy câu, đã có thể khiến cho gã thu hoạch không ít. "Tại hạ lần thứ nhất nhìn thấy hai vị, liền biết các người không phải là thường nhân, Ly mỗ xa xa không kịp. Sự tình hai vị làm, cũng vượt qua phạm vi tại hạ hiểu biết. Bất luận thế nào, cầu chúc hai vị hết thảy thuận lợi." Ly Hải nhìn Hàn Lập và Tử Linh, thần sắc nổi lên một tia phức tạp. "Ly đạo hữu ngươi cũng thế, ngày sau hữu duyên, Hàn mỗ sẽ lại đến quán trà Ly đạo hữu uống trà." Hàn Lập cười ha ha một tiếng nói. "Luôn luôn hoan nghênh!" Ly Hải mừng rỡ trong lòng, gật đầu mạnh. Lúc gã ngẩng đầu lên, thân ảnh Hàn Lập và Tử Linh đã biến mất không thấy gì nữa. Ly Hải nhìn đường đi trống rỗng, không khỏi thẫn thờ một trận, đứng ngẩn ngơ ở đó thật lâu, lúc sau mới trở về quán trà. Gã nhìn xem phòng trà yên tĩnh, sự thẫn thờ trong lòng dần dần tán đi. Thế giới Hàn Lập và Tử Linh có thể đặc sắc vạn phần so với hoang thành này, khiến cho người muốn tới. Nhưng an tĩnh sinh hoạt ở hoang thành này, chưa chắc không phải một loại hạnh phúc khác. Trên mặt Ly Hải lộ ra một tia thỏa mãn, đi vào phía sau nội thất, bắt đầu chuẩn bị linh trà hôm nay.. . . Hạc Cương Tiên Vực, tại một chỗ dãy núi vô danh, hư không loé lên lôi quang, thân ảnh Hàn Lập và Tử Linh nổi lên. "Chính là chỗ này." Hàn Lập nhìn về phía một tòa sơn phong cao lớn phía trước, bấm niệm pháp quyết điểm một cái. Một đạo kiếm khí màu vàng từ đầu ngón tay hắn bắn ra, như đâm vào đậu hũ chui vào trong vách núi. Kiếm khí phảng phất vật sống du tẩu trong vách núi, mấy hơi thở sau đã đào ra một tòa động phủ. "Hạc Cương Tiên Vực nơi này có thiên địa linh khí mỏng manh như vậy, đối với việc ngươi trảm thi chỉ sợ bất lợi." Đôi mi thanh tú Tử Linh nhẹ chau lại, nói. "Không sao, tu vi đến cảnh giới của ta, sớm đã có thể hấp thu thiên địa linh khí từ rất nhiều không gian, nơi đây nguyên khí mỏng manh cũng không ảnh hưởng. Càng quan trọng hơn là, ở chỗ này ta lĩnh ngộ thiện chi chân ý, thần hồn rất phù hợp với chỗ Tiên vực này. Ở đây trảm thi, tỷ lệ thành công càng lớn hơn." Hàn Lập nói. "Nguyên lai còn có đạo lý bực này." Tử Linh giật mình. Hàn Lập lập tức mang theo Tử Linh bay vào trong động phủ, bố trí chung quanh động phủ tầng tầng cấm chế, sau đó quay người đi vào chỗ mật thất sâu nhất. "Hàn huynh." Tử Linh đột nhiên gọi Hàn Lập lại, giữa thần sắc tràn đầy vẻ lo âu. Mỗi lần trảm thi, đối với bản thể, đều là một đại khảo nghiệm. Trảm thi thành công thì không nói, một khi thất bại, đối với bản thể sẽ tạo thành tổn thương cực lớn. "Không cần lo lắng, phí nhiều trắc trở như vậy, lần này, ta mười phần chắc chín." Hàn Lập cầm tay Tử Linh, tự tin cười một tiếng nói. Tử Linh thấy Hàn Lập tự tin như vậy, gật đầu mạnh. Hàn Lập buông tay Tử Linh ra, đi vào mật thất. "Ầm ầm" một tiếng, đại môn mật thất khép lại, một tầng kim quang xuất hiện ở phía trên, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.