Chương 506: Tội tình gì

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:19:31

Một tiếng long ngâm rõ to vang lên, trong khoảnh khắc vang dội cả tòa đại điện. Chỉ thấy một con Chúc Long màu đen tráng kiện vô cùng từ trong miệng hồ lô đỏ thẫm xông ra, toàn thân quấn quanh liệt diễm màu đen, giương miệng máu dữ tợn cắn tới Công Thâu Cửu. "Bách Lý đạo chủ!" Lạc Thanh Hải thấy thế cả kinh, nhịn không được kêu lên. Hàn Lập thấy tình hình này, trong lòng lập tức hiểu ra, Hô Ngôn Đạo Nhân trăm phương ngàn kế nhờ hắn tương trợ để đoạt một quả Thái Ất Đan, hơn phân nửa không phải vì bản thân, mà là vì cứu vớt thân thể Bách Lý Viêm mà lão một mực mang trên lưng. Ngày xưa Tiêu Tấn Hàn một tay trù hoạch, thời điểm Đệ nhất Đạo chủ Chúc Long Đạo là Bách Lý Viêm xuất quan giảng đạo, tông môn đã xảy ra chuyện nội loạn đại quy mô. Kim Tiên đạo chủ Âu Dương Khuê Sơn phối hợp với Bắc Hàn Tiên Cung, nội ứng ngoại hợp vây công Bách Lý Viêm, không chỉ khiến cho lão khổ tâm chuẩn bị đến vạn năm, sắp trùng kích Thái Ất cảnh phá sản, đồng thời đánh cho trọng thương mà chạy. May mà Hô Ngôn Đạo Nhân cũng thoát khỏi Bắc Hàn Tiên Cung đuổi giết, ly khai Chúc Long Đạo, về sau lại tìm được Bách Lý Viêm, lại nghĩ cách mang lão trên người, mục đích dĩ nhiên chính là Thái Ất Đan bên trong Minh Hàn Tiên Cung rồi. Chỉ là tại sao Hô Ngôn Đạo Nhân lại sớm biết rõ, bên trong Tiên Phủ sẽ có loại bảo vật Thái Ất Đan này? Từ lúc Bách Lý Viêm biến thành Chúc Long với miệng máu chống đỡ Công Thâu Cửu, Hô Ngôn Đạo Nhân cũng đã lui ra. Chỉ thấy Chúc Long màu đen mở miệng lớn, phun ra hắc diễm cuồn cuộn, thoáng cái nuốt sống Công Thâu Cửu vào. Những người đang giao chiến với những bóng người sương trắng lập tức phát hiện những bóng trắng kia tựa hồ tạm thời thoát ly sự khống chế của Công Thâu Cửu, trong nháy mắt động tác trở nên chậm lại. Cho nên bọn họ nhao nhao ra tay, rất nhanh đánh tan toàn bộ. Chờ những bóng người sương trắng biến mất, thân hình mọi người lại chớp liên tục, đều vây quanh phía bên này. Ước chừng hơn mười hơi thở sau, miệng khổng lồ Chúc Long thu lại, thân hình cấp tốc thu nhỏ lại, biến thành hình dáng cỡ tiểu xà, áng giữ trên hồ lô đỏ thẫm. "Thái Ất Đan mặc dù có thể trợ giúp ta khôi phục, thanh trừ Nghiệp Hoả trong cơ thể ta, nhưng dù sao cũng cần có thời gian luyện hoá từng điểm mới được. Hôm nay ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi như vậy." Chúc Long mở miệng nói tiếng người, rất nhanh nói ra. "Không sao. Trước ngươi tạm thời tĩnh dưỡng, chớ trễ nãi chuyện chữa thương." Hô Ngôn Đạo Nhân lập tức nói. Thân hình Bách Lý Viêm lập tức bò vào miệng hồ lô, rơi thẳng vào trong đó. Hô Ngôn Đạo Nhân thấy thế, lập tức thu hồi hồ lô đỏ thẫm, đeo lại bên hông. Lần này y đến và đi thật sự quá nhanh, thế cho nên mấy người Lạc Thanh Hải có chút không kịp phản ứng, bất quá y cũng đã giúp bọn họ đại ân, chẳng những để cho bọn họ thoát khỏi những cái bóng dây dưa, còn khốn trụ được Công Thâu Cửu. "Chư vị, mau mau thi triển thủ đoạn luyện hoá thân thể Công Thâu Cửu, lại giam cầm Nguyên Anh của hắn." Thần sắc Lạc Thanh Hải ngưng trọng nói. Mọi người tự nhiên cũng hiểu rõ lợi hại trong đó, nhao nhao tay kết pháp quyết thi pháp về hướng hắc diễm chưa kịp tản đi. Chỉ thấy xích diễm, ánh sáng màu lam, kim điện, tia máu, theo năm phương hướng đồng thời dũng mãnh tiến vào trong hắc diễm, lập tức đè ép ngọn lửa màu đen thành một viên cầu hoả diễm lớn hơn một trượng, tất cả các loại sức mạnh hòa nhập vào trong đó, luyện hóa Công Thâu Cửu. Hai mắt Hàn Lập lóe ra lam sắc quang mang, nhìn chằm chằm vào trong viên cầu hỏa diễm, thình lình hắn phát hiện bên ngoài thân Công Thâu Cửu còn che phủ một tầng rưỡi tường khí hình tròn trong suốt, ngăn cách hỏa diễm cùng các loại lực lượng pháp tắc ra ngoài. Hơn nữa trên tường tầng khí hiện ra một tầng hào quang màu hồng, càng ngày càng sáng lên. Trong mắt mọi người, bao gồm cả Hàn Lập hiện lên vẻ kinh ngạc, không hẹn mà cùng muốn né tránh, nhưng đã không kịp. "Ầm" một tiếng vang thật lớn. Một cổ sóng khí cuồng bạo vô cùng như bài sơn đảo hải áp tới bốn phương, cuốn lấy ngọn lửa màu đen cùng nhiều loại lực lượng pháp tắc, trong nháy mắt trùng kích đánh bay mọi người chung quanh ra ngoài. "Phanh phanh phanh..." Cung điện màu vàng óng đã lung lay sắp đổ, giờ phút này bị mấy người va chạm liên tiếp, rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, sập xuống ầm ầm. Mái vòm nổ tứ tán, phòng vách ngăn cũng sụp xuống thành một vùng phế tích. Còn không đợi mấy người đứng lên trong phế tích thì thân hình Công Thâu Cửu đã lóe lên thoát ra. "Ta vốn có lòng từ bi, muốn mời mấy vị đi Tiên Đình sám hối trăm vạn năm, để biết lạc đường mà quay về... Xem ra chư vị không thể lĩnh hội ân tình của ta, vậy chớ trách ta vô tình." Công Thâu Cửu khẽ thở dài, chậm rãi nói ra. Dứt lời, hai tay của y vung lên trước người, năm đạo huyễn quang màu sắc rực rỡ từ đầu ngón tay thoáng hiện, từ bên trong bay ra năm pháp bảo hình dáng như lông vũ loài chim, bay tới phía mấy người Hàn Lập. Hàn Lập chăm chú nhìn lại, chỉ thấy phía trên lông vũ có hào quang Mê Huyễn, làm cho người nhìn không rõ lắm, phía trên truyền đến từng trận chấn động pháp tắc như có như không, trong lòng hắn hơi kinh ngạc, vội vàng giơ kiếm lên đỡ. Cổ tay Giao Tam rung lên, một cái vòng bạc điêu khắc mật văn cổ sơ từ cổ tay nàng bay thấp xuống, xoay tròn ngăn trước người nàng, nở rộ mảng lớn ngân quang chói mắt. Hai tay Xi Ly Tiều tức thì vẽ một vòng cung trước người, gọi ra một khối giáp bài màu vàng, kim quang lóe lên hóa thành một tấm thuẫn hình vuông vàng óng ánh, chắn trước người. Bên trong đại điện, từng tiếng va chạm thanh thuý vang lên. Trường kiếm trong tay Hàn Lập trực tiếp bị đánh ra một độ cong khoa trương tới cực điểm, thân kiếm trùng trùng điệp điệp đụng vào ngực của hắn, đánh hắn bay thẳng ra ngoài mấy trăm trượng, đụng vào bên trong triền núi. Lạc Thanh Hải dùng một kiện pháp bảo ngọc phiến, bị lông vũ trực tiếp đánh vỡ nát, đầu vai tức thì bị xuyên ra một lỗ máu thật lớn, toàn bộ cơ thể bay rớt ra ngoài gần nghìn trượng, xuyên vào dưới mặt đất. Giao Tam tế ra vòng tay màu bạc cũng bị nghiền nát, thân hình đồng dạng bay ngược ngã văng ra ngoài, bất quá thoạt nhìn tựa hồ không có bị thương. Về phần Xi Ly Tiều, bị lông vũ kia đánh nát tấm thuẫn, quán xuyên đầu lâu, Nguyên Anh cũng bị Công Thâu Cửu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thu vào trong tay áo. Hô Ngôn Đạo Nhân vừa rồi vì tìm kiếm hồ lô đỏ thẫm bị rớt xuống, phản ứng vốn chậm một nhịp, chờ lão phục hồi tinh thần lại thì lông vũ đã đến trước ngực cách lão ba thước, căn bản không cách nào tránh né. Trong thế nghìn cân treo sợi tóc, một đạo nhân ảnh đột nhiên từ bên cạnh phóng đến nhanh như thiểm điện, lấy một loại tư thái khẳng khái giống như chịu chết, chắn trước người của lão. "Vân Nghê..." Trong miệng Hô Ngôn Đạo Nhân cùng Âu Dương Khuê Sơn đồng thời kinh hô một tiếng. Một người vội vàng kéo cánh tay của nàng ra, người còn lại thì quanh thân nhuộm đỏ, dùng bí thuật huyết độn đuổi theo, cuối cùng trong nháy mắt lại lách mình chắn trước người Vân Nghê. "Phốc" một âm thanh vang lên! Lông vũ kia lóe ra ngũ thải hà quang, phá vỡ mấy quang tráo hộ thể, xuyên qua mi tâm Âu Dương Khuê Sơn, trực tiếp quấn đầu lâu cùng thức hải của gã thành phấn vụn. Thân thể ba người bọn họ trùng trùng điệp điệp đánh vào nhau, đồng thời chất chồng lên bay ngược ra ngoài, ngã rơi xuống đất. Khuôn mặt Vân Nghê tràn đầy vẻ kinh ngạc, liền tranh thủ đỡ Âu Dương Khuê Sơn lên, lại phát hiện cặp mắt của gã đã mất đi thần thái, chỉ là khóe miệng còn treo một tia thỏa mãn vui vẻ. Hô Ngôn Đạo Nhân thấy tình hình này, thần sắc trong mắt vô cùng phức tạp. "Tội tình gì người lại làm vậy..." Vân Nghê nhìn thoáng qua Hô Ngôn Đạo Nhân, lại nhìn Âu Dương Khuê Sơn, đã bao nhiêu năm chưa từng rơi lệ, giờ thì nhoè nước mắt. Tại Chúc Long Đạo, kỳ thật nàng biết Âu Dương Khuê Sơn sớm hơn một chút, hai người lại còn cùng xuống núi đi du lịch. Tâm ý của Âu Dương Khuê Sơn đối với nàng, nàng vẫn luôn biết rõ. Chỉ là chuyện tình cảm, chưa bao giờ phân thứ tự đến trước hay sau, chưa bao giờ là công bằng ngang nhau. Lúc này, một tiểu nhân Nguyên Anh màu vàng lớn vài tấc bỗng nhiên từ đan điền Âu Dương Khuê Sơn bay ra, thoạt nhìn kim quang mặt ngoài ảm đạm, có vẻ đang hấp hối, duy có đôi mắt nhỏ không chớp nhìn Vân Nghê. "Đáng giá không..." Mắt Vân Nghê đỏ hồng, hỏi. "Ta cả đời này, luôn theo khuôn phép cũ, truy cầu tiên đạo, mưu toan một ngày nào đó có thể tùy ý tùy tâm, mang theo tiên lữ ngao du một phương Tiên Vực này ... Tiếc là không làm gì được, tu vi càng cao, cản tay càng lớn... Hôm nay, cuối cùng có thể tùy tâm làm một lần rồi, có gì không đáng..." Nguyên Anh Âu Dương Khuê Sơn nói ra đứt quãng. "Tốt cho một câu tùy tâm làm! Âu Dương Khuê Sơn, ngươi rất tốt! Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi phục sinh!" Hô Ngôn Đạo Nhân cười nói, trở tay lấy ra một hộp gỗ tử đàn to cỡ lòng bàn tay. Âu Dương Khuê Sơn nhìn lão một cái, yên lặng bay vào trong hộp tử đàn. Lúc này, Hàn Lập đã từ triền núi bay trở về, rơi xuống bên cạnh Hô Ngôn Đạo Nhân. Hắn tự nhiên thấy được một màn lúc trước Âu Dương Khuê Sơn ngăn cản thay Vân Nghê, thần sắc trên mặt tuy không đổi, nhưng trong lòng khẽ động, không khỏi coi trọng vài phần đối với Âu Dương Khuê Sơn. Giao Tam liếc qua thi thể Xi Ly Tiều, sau đó bay xẹt tới bên này, chỉ có Lạc Thanh Hải không còn động tĩnh, cũng không biết có phải đã mất đi thần thức ngất đi hay không. Không biết có phải do lúc trước vận dụng lông vũ kia tiêu hao quá lớn, hay là duyên cớ gì khác, lúc này sau một kích, Công Thâu Cửu cũng không tiếp tục phát động công kích, mà đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. "Vì cái gì một mực không chịu sử dụng lực lượng pháp tắc thời gian, chẳng lẽ còn muốn giữ lại thực lực, mượn cơ hội trốn chạy để khỏi chết?" Thần sắc Giao Tam bất thiện nhìn Hàn Lập, ngữ khí băng lãnh truyền âm nói. "Ta có một đòn sát thủ một kích có thể giết chết người này, chỉ là lúc trước tiêu hao quá khổng lồ, cần bảo tồn lực lượng pháp tắc dùng cho lúc mấu chốt, bây giờ còn không phải lúc." Hàn Lập lắc đầu, trả lời. "Hy vọng lời ngươi nói không giả, lần này có thể chạy thoát, ta có thể cho ngươi một tầng sau công pháp Luyện Thần Thuật. Mặt khác, bằng tu vi ngươi bây giờ, cũng đừng nên nghĩ có thể chạy thoát một gã tu sĩ Thái Ất cảnh đuổi giết." Khẩu khí của Giao Tam không chút biến hóa, lạnh lùng nói ra. "Giao Tam đạo hữu cũng chớ có giấu nghề." Trong khi nói chuyện, hắn nhìn như tùy ý liếc qua bốn phía, chỉ thấy hai gã Thương Lưu Cung mặt trắng bệch nhìn qua Hàn Lập. Mà hai người đã giết chết một chấp kích Khôi Lỗi, nhưng cũng bị thương không nhẹ, giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, đã không còn sức tái chiến. Tuyết Oanh lại không có ý định buông tha hai người, đuổi tới bọn họ. Nam Kha Mộng lúc trước cũng bị trùng kích bay ra ngoài, giờ phút này cũng không biết đã rơi vào nơi nào. Tên Kim Tiên đạo chủ Chúc Long Đạo kia đã không còn Âu Dương Khuê Sơn hiệp trợ, bị chấp kích Khôi Lỗi đánh cho liên tục bại lui, chắc hẳn nửa khắc đồng hồ sẽ triệt để bại trận. "Hô Ngôn đạo hữu, hai người các ngươi đi trợ giúp vị đồng môn kia một tay đi, nơi đây để chúng ta ứng phó." Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng nói với Hô Ngôn Đạo Nhân cùng Vân Nghê. "Ngươi..." Hô Ngôn Đạo Nhân có chút ngoài ý muốn, chần chờ nói. "Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, nhiều người cũng không ích lợi gì, muốn đối phó người này, chỉ sợ chỉ có thể đi nước cờ hiểm thôi." Hàn Lập cười cười, nói ra. "Được rồi, dù sao tiểu tử ngươi cũng có nhiều môn đạo, là lão phu suy nghĩ không thấu. Chuyện lần này, nếu còn có cơ hội, nhất định mời ngươi uống một vò 'Mộng xuân thu' do lão phu mới điều chế ." Hô Ngôn Đạo Nhân cũng không chần chừ nữa, cười nói. "Một lời đã định." Hàn Lập cười đáp ứng.