Chương 381: Thế lực khắp nơi

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:16:13

Từ trong truyền tống trận xuất hiện hai nhóm người, một nhóm người trong đó có một nửa mặc áo trắng, phía trên thêu hoa văn màu vàng giống như đám mây. Người đi đầu gương mặt vuông vắn, mắt nhỏ mũi lồi, trên miệng là hai hàng râu dài mảnh màu bạc. Nếu Hàn Lập ở đây, e rằng hắn sẽ kinh ngạc phát hiện, người này chính là cung chủ Bắc Hàn Tiên Cung, Tiêu Tấn Hàn. Đứng phía sau lưng gã là bốn năm người cũng trong trang phục của Bắc Hàn Tiên Cung. Tuyết Oanh phó cung chủ và đám người Kim Tiên Lô Việt lúc trước xuất hiện tại Chúc Long Đạo, cũng bất ngờ có mặt trong đó. Trừ những người đó ra, còn có ba tên tu sĩ mặc trang phục của Chúc Long Đạo, đó chính là ba vị Kim Tiên Đạo Chủ do Âu Dương Khuê Sơn cầm đầu. Một nhóm người khác, tất cả đều mặc áo lam, chính là đám người Thương Lưu Cung đã từng tham gia chiến dịch tại Chúc Long Đạo khi trước. Người cầm đầu có dung mạo hiền lành, hai con ngươi thấp thoáng ánh sáng màu lam, chính là đại cung chủ của Thương Lưu Cung - Lạc Thanh Hải. Đứng bên cạnh Lạc Thanh Hải là một nam thanh niên chừng hai mươi tuổi, dung mạo cực kỳ thanh tú, mặc dù là nam nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm. Những người khác, dường như hơn một nửa đều đã từng xuất hiện tại Chúc Long Đạo. Trên mặt Lục Quân tràn đầy vẻ kích động, tiến lên một bước, cúi chào nói: "Hắc Phong đảo chủ - Lục Quân, cung nghênh Tiêu cung chủ đại giá quang lâm, còn có Lạc cung chủ cùng chư vị tiền bối đạo hữu, lần này đến Hắc Phong đảo của chúng ta, thật là làm cho Hắc Phong đảo chúng ta bồng tất sinh huy*." (*bồng tất sinh huy = ý nói vô cùng vinh hạnh) Người đàn ông họ Phùng đứng bên cạnh cũng tiến lên trước một bước, cung kính cúi chào Tiêu Tấn Hàn. Tiêu Tấn Hàn chỉ là khẽ gật đầu với hai người Lục Quân, sau đó dẫn người đi ra truyền tống trận. "Lục đảo chủ thật sự là quá khách khí, không cần đa lễ." Lạc Thanh Hải chào hỏi Lục Quân, sau đó cũng mang theo đoàn người sau lưng đi ra. Lục Quân cùng người đàn ông họ Phùng thấy vậy, vội vàng đứng qua một bên giống y như hai người hầu. Những người khác của Hắc Phong đảo trong tháp càng không dám thở mạnh, cúi đầu đứng ở một bên. "Nơi này chính là Hắc Phong hải vực sao? Mặc dù thiên địa linh khí có vẻ hơi ít, nhưng cảm giác cũng không đến nỗi quá tệ." Lạc Thanh Hải đi đến trước một cái cửa sổ trong Truyền Tống Tháp, nhìn ra bên ngoài, rất tùy ý cất lời. "Không ngờ từ biệt tại Chúc Long Đạo mới mấy năm, bây giờ lại có thể cùng Lạc đạo hữu đi đến Hắc Phong hải vực này, thật sự là trùng hợp." Tiêu Tấn Hàn nhìn Lạc Thanh Hải một chút, thản nhiên nói. "Ha ha, Lạc mỗ cũng không ngờ sẽ ở thành Quan Lan gặp mặt Tiêu cung chủ lần nữa. Lại không biết Bắc Hàn Tiên Cung huy động nhân lực nhiều như vậy tiến vào hải vực vắng vẻ này, là có chuyện gì cần làm hay sao? Nếu có chỗ nào cần Thương Lưu Cung ta trợ giúp, ngàn vạn lần đừng khách khí cùng Lạc mỗ, bao gồm Lạc mỗ trong đó, người Thương Lưu Cung túy ý ngươi phân công." Hai con ngươi của Lạc Thanh Hải nhấp nháy lam mang, cười híp mắt nói ra. "Lạc đạo hữu cần gì đã biết rõ còn cố hỏi? Tình thế Thương Lưu Cung hiện tại như mặt trời ban trưa, xưa đâu bằng nay. Không chỉ có cung chủ Ngũ Cực tọa trấn Thượng A đại lục, Thương Lưu Thất Tử càng là uy danh lan xa, ngay cả vị tiểu hữu bên cạnh đạo hữu này, tư chất như thế, quả thực khiến cho ta hâm mộ không thôi. Bắc Hàn Tiên Cung ta nào có tài đức gì mà có thể ra lệnh cho Thương Lưu Cung?" Tiêu Tấn Hàn cười lạnh một tiếng, nhìn đám người sau lưng Lạc Thanh Hải mấy lần, nhất là trên người nam thanh niên thanh tú kia dừng lại một chút, chậm rãi nói ra. "Đúng rồi, đây là tiểu đồ Nam Kha Mộng, tu vi còn thấp, để Tiêu cung chủ chê cười. Mộng nhi, còn không mau qua đây diện kiến Tiêu cung chủ. Hiện tại, Tiêu cung chủ chính là đệ nhất nhân tại Bắc Hàn Tiên Vực, nếu được đến hắn chỉ điểm đôi chút cũng đủ cho ngươi xài cả đời không hết." Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hải không mất, quay lại chỉ dẫn cho thanh niên sau lưng. "Vãn bối Nam Kha Mộng, ra mắt Tiêu cung chủ." Đôi lông mi giống như lá liễu của nam thanh niên hơi nhíu lại, vẻ mặt hình như có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn tiến lên một bước chắp tay hành lễ. Tiêu Tấn Hàn thấy vậy, vẻ mặt không thay đổi chỉ là khẽ gật đầu, không nói gì. "Lại nói chỗ kia lần này giáng lâm tại Hắc Phong hải vực, với khả năng của Tiêu cung chủ, chắc hẳn lối vào ở đâu đã điều tra rõ ràng?" Lạc Thanh Hải phất tay để Nam Kha Mộng lui ra sau lưng, chuyển qua chuyện khác hỏi. "Lạc đạo hữu quá đề cao Bắc Hàn Tiên Cung chúng ta. Liên quan tới việc này, chúng ta cũng vừa nhận được tin tức mà thôi." Tiêu Tấn Hàn hừ một tiếng, từ tốn nói. "Thật sao? Ngay cả Tiêu cung chủ cũng không thể tìm ra chỗ đó, vậy đám người Phục Lăng Tông kia giờ phút này chắc hẳn cũng chưa thể tìm được. Nói như vậy, Thương Lưu Cung chúng ta còn có chút cơ hội, có thể đi theo sau hai nhà các ngươi nhặt chút tiện nghi." Lạc Thanh Hải chớp chớp mắt, cười ha ha một tiếng rồi nói. "Ý ngươi là Phục Lăng Tông đã có người đến trước?" Tiêu Tấn Hàn nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hải, hỏi từng chữ. "Chuyện này Lạc mỗ cũng không rõ, chỉ nghe được một số lời đồn mà thôi. À, đúng rồi, ta còn nghe nói vị đại trưởng lão kia của Phục Lăng Tông hình như đã xuất quan." Vẻ mặt Lạc Thanh Hải giống như không có việc gì, đáp lại. "Tin tức của Lạc đạo hữu quả nhiên rất nhanh nhạy." Hai mắt Tiêu Tấn Hàn híp lại, nói ra. "Tiêu cung chủ quá khen, nếu nói đến tin tức nhanh nhạy, thì toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực ai có thể sánh cùng Bắc Hàn Tiên Cung cơ chứ? Thí dụ như Bách Lý Viêm năm đó trốn trong Chúc Long Đạo kỹ như vậy, vẫn không phải bị các ngươi tìm ra hay sao." Lạc Thanh Hải cười ha ha một tiếng, lườm ba người Âu Dương Khuê Sơn sau lưng Tiêu Tấn Hàn một chút, nói một cách sâu xa. Thân thể ba người Âu Dương Khuê Sơn khẽ run, ánh mắt lộ ra một tia xấu hổ. Tiêu Tấn Hàn nghe thấy lời này, sắc mặt cũng trầm xuống. "Xem ra Lục đảo chủ còn có chuyện quan trọng phải bẩm báo với Tiêu cung chủ, chúng ta liền không ở đây quấy rầy nữa, như vậy cáo từ." Lạc Thanh Hải nhìn Lục Quân một chút, cười ha ha nói. "Lạc cung chủ nói đùa, hiếm khi hai vị đến Hắc Phong hải vực bọn ta, cả hai đều là khách quý của tại hạ. . ." Hiển nhiên Lục Quân không ngờ Lạc Thanh Hải lại có lời lẽ như vậy, trong lòng có chút lo lắng, đáp lại một cách lúng túng. "Vậy mời Lạc đạo hữu nhanh chóng rời đi, tin rằng không lâu sau, chúng ta sẽ còn gặp lại." Giọng Tiêu Tấn Hàn lạnh lẽo, mặt không thay đổi, ngắt lời nói. Lạc Thanh Hải mỉm cười, sau khi chắp tay chào Tiêu Tấn Hàn, liền mang theo đám người Thương Lưu Cung bay ra phía bên ngoài, rất nhanh ra khỏi Truyền Tống Tháp. Cả đoàn người cũng không lưu lại tại thành Hắc Phong, mà trực tiếp tiến về phía cửa thành, rất nhanh biến mất tại chân trời đằng xa. Tiêu Tấn Hàn nhìn theo phương hướng đoàn người bay đi, vẻ mặt biến ảo, không biết đang suy nghĩ cái gì. "Cung chủ, Lạc Thanh Hải này hình như biết rất nhiều chuyện." Tuyết Oanh đi tới, thấp giọng nói. "Hừ! Người này nổi tiếng là lão hồ ly, tai mắt ngoài sáng trong tối đều rất nhiều." Tiêu Tấn Hàn trả lời một cách lạnh nhạt. "Vậy ngài cảm thấy, vị trí cửa vào của Minh Hàn Tiên Phủ, hắn phải chăng đã thăm dò ra rồi?" Tuyết Oanh ngập ngừng hỏi lại. "Việc này không nói chính xác được, chẳng qua chỉ là để hắn tìm ra cũng không có gì. Trái lại, ta thật sự không để ý đến Lạc Thanh Hải, mặc dù gã giảo hoạt, nhưng thực lực của gã ta còn không để trong mắt, mấu chốt là Luân Hồi Điện và Phục Lăng Tông." Trong mắt Tiêu Tấn Hàn lóe lên hàn mang, chậm rãi nói. "Luân Hồi Điện chính là đại địch của tiên cung chúng ta, tất nhiên không cần nói nhiều, chẳng qua Phục Lăng Tông. . . Ý ngài là muốn nói tới Đại trưởng lão - Phong Thiên Đô?" Đôi mắt đẹp của Tuyết Oanh nhấp nháy. "Không sai. Nhìn khắp toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực, có thể làm cho ta coi trọng vốn chỉ có hai người, Bách Lý Viêm bây giờ đã không đáng để lo, chỉ còn lại Phong Thiên Đô này." Tiêu Tấn Hàn nói ra một cách lạnh lùng. Giờ phút này, Tuyết Oanh cũng không biết nên nói gì, đành phải trầm mặc đứng bên cạnh. Tiêu Tấn Hàn đứng một lúc, chợt quay người nhìn Lục Quân cùng người đàn ông họ Phùng bên cạnh, ra lệnh: "Hai người các ngươi đem tất cả tình huống thu thập được từ trước tới nay, lần lượt nói cho ta một lần.". . . Giờ này khắc này, bên trong Lạc Phách Kinh Phong vô tận xung quanh Hắc Phong hải vực, một chiếc phi thuyền khổng lồ màu xám bay về phía trước nhanh như chớp giật. Thuyền này dài chừng hai mươi, ba mươi trượng, toàn thân hiển nhiên là dùng một loại vật liệu giống như xương cốt có màu xám chế thành, nhìn có chút cũ kỹ, thậm chí vài chỗ còn bị thủng một lỗ lớn, trên thân thuyền khắc một số hoa văn khó hiểu một cách mờ nhạt. Vô cùng vô tận âm phong gào thét chung quanh thổi qua, khiến cho bóng dáng thuyền xương như ẩn như hiện. So với vô tận âm phong, chiếc thuyền xương này giống như một chiếc thuyền nhỏ đang trong cơn sóng dữ, hơn nữa lại còn rách nát, giường như bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ bị nghiền nát, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện khi những âm phong này quét lên thân thuyền, những hoa văn mờ nhạt trên thuyền kia lập tức tỏa ra một tầng u quang màu xám thật mỏng. Âm phong vừa chạm vào tầng u quang màu xám này, liền lập tức trượt qua hai bên. Mà những thanh âm câu hồn quỷ khóc sói gào trong Lạc Phách Kinh Phong kia, ngay khi đụng đến u quang màu xám này cũng bị ngăn ở bên ngoài, không có cách nào xâm nhập vào trong thuyền xương. Đây cũng là lí do vì sao mà thuyền xương màu xám này lại có thể dễ dàng di chuyển trong Lạc Phách Kinh Phong uy thế kinh người như vậy. Mà ngay tại mũi thuyền xương, một người đàn ông trung niên có thân hình gầy gò đang ngồi khoanh chân. Gương mặt người này hõm vào, nhăn nhúm, da thịt trên người tím tái biến thành màu đen, nhìn giống như một bộ cương thi. Nhất là từng sợi xiềng xích màu xanh đen quấn quanh người, thỉnh thoảng vung vẩy nhẹ nhàng, phát ra âm thanh xoạt xoạt giòn vang, nhìn càng thêm quỷ dị. Con mắt của người đàn ông giống cương thi nhìn về phía trước, trong mắt chập chờn hai ngọn lửa màu lục, giống như lửa ma trơi. Bên dưới chỗ người này đang ngồi, hoa văn trận pháp màu xám được khắc họa một cách rõ ràng, nó cùng với hoa văn trên thân thuyền ngưng tụ thành một pháp trận phức tạp. Từng đường vân màu xám từ trong pháp trận kéo dài ra, lan tràn khắp nơi trên thuyền xương. Nhưng vào lúc này, một bóng người từ trong thuyền xương đi ra, tiến đến bên cạnh người đàn ông cương thi. Người này mặc cẩm bào màu xám, khuôn mặt hơi thon gầy, nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, mắt mũi đều dài nhỏ, khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo. Thêm vào đó, mắt trái người này đóng chặt, phía trên có một vết sẹo thật sâu, trông có vẻ đã bị tổn thương cực lớn. "Sư huynh, có thể tiếp tục chống chọi được nữa không?" Người đàn ông một mắt nhẹ giọng hỏi. "Không sao." Người đàn ông giống cương thi thản nhiên nói. "Lần này may mà có phi thuyền được chế tạo từ hài cốt Tịch Tà Kỳ Thú của sư huynh, nếu không chúng ta cũng không có biện pháp vượt qua Lạc Phách Kinh Phong." Vẻ mặt người đàn ông một mắt thả lỏng, sau đó nhếch miệng cười nói. "Mặc dù uy lực của Lạc Phách Kinh Phong mạnh mẽ, nhưng nếu muốn cưỡng ép vượt qua, vẫn là có không ít phương pháp, chẳng có gì lạ." Người đàn ông giống cương thi từ tốn nói. "Có thể nói ra lời này, toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực chỉ sợ không ngoài ba người, cho dù sư đệ là tông chủ Phục Lăng Tông, cũng không dám nói một cách đơn giản như vậy." Người đàn ông một mắt ha ha cười nói. Trên mặt người đàn ông giống cương thi tựa hồ có chút biến hóa, trong mắt lóe lên một tia ngạo nghễ. "Lần này đoạt bảo, sư đệ chắc chắn sẽ đem hết khả năng, trợ giúp sư huynh bước tới một bước cuối cùng kia, thành tựu Thái Ất Ngọc Tiên." Người đàn ông một mắt trịnh trọng tuyên bố. "Tốt, làm phiền sư đệ." Người đàn ông giống cương thi thở nhẹ một hơi, gật đầu nói. "Sư huynh nói đi đâu vậy." Người đàn ông một mắt vội vàng khoát tay nói. "Đúng rồi, những ngày qua có quá nhiều việc, ta vẫn chưa kịp hỏi đệ, đã nhiều năm như vậy, tặc tử sát hại Phương Bàn và Trọng Loan vẫn chưa tìm ra hay sao?" Người đàn ông trông giống cương thi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, trong mắt lấp lòe hàn mang hỏi.