Chương 736: Không thể giải thích

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:18:54

"U Lạc cô nương hiểu rõ đại nghĩa, Âm mỗ thay mặt Âm Quát đại nhân cảm tạ." Ý nghĩ trong đầu đại hán áo xám chuyển động, không chút chần chờ lập tức thi lễ một cái nói lời cám ơn. "Trong bình này có không ít Thiên Âm Tốc Hồn Đan, chỉ dùng trên người năm người này, hẳn là còn thừa lại một ít, liền tặng cho Âm Thiền chủ quản ngươi đi. Âm Thiền chủ quản vừa mới tiến giai Thái Ất cảnh trung kỳ trăm năm trước, những đan dược này chắc là có thể giúp ngươi củng cố tốt cảnh giới a." U Lạc mỉm cười nói tiếp. "Đa tạ U Lạc cô nương, ngày sau nếu có gì phân phó, cứ việc nói ra, Âm Thiền tuyệt không hai lời." Đại hán áo xám đại hỉ, nói cám ơn. Gã vừa mới dùng thần thức dò xét thoáng qua một chút, phát hiện trong bình ngọc này có chừng bốn mươi viên Thiên Âm Tốc Hồn Đan, trừ đi đám người Hàn Lập phục dụng, hẳn là còn lại mười mấy viên, những đan dược này đủ cho gã cũng cố hồn lực còn có chút bất ổn, cũng có tác dụng tăng phúc tu vi không nhỏ, tối thiểu tiết kiệm được mấy nghìn năm khổ tu. "Nếu như Âm Thiền chủ quản nói như thế, ta cũng không khách khí, sau khi năm người này tỉnh lại, ta muốn mượn dùng một chút, mong rằng Âm Thiền chủ quản ngươi hỗ trợ nhiều hơn." U Lạc sửa sang lại mái tóc nơi thái dương, cười nói. "A. . ." Đại hán áo xám thi lễ một cái, đang tính đứng thẳng người lên, nghe vậy toàn thân cứng ngắc tại chỗ, hận không thể đánh vào miệng mình một cái. "Như thế nào, việc này làm ngươi cảm thấy khó khăn à?" Đôi mắt đẹp U Lạc lóe lên, nói ra. "U Lạc cô nương, cũng không phải tại hạ không nguyện ý hỗ trợ, chẳng qua là năm người này Âm Quát đại nhân dùng để luyện Khôi Lỗi, nếu muốn mượn bọn hắn, cần phải được Âm Quát đại nhân cho phép. . ." Đại hán áo xám xoa xoa bàn tay, cẩn thận cười lấy lòng nói. "Lần này Âm Quát đại nhân thoáng một phát cô đọng ra năm đầu U Hồn Trùng, khẳng định nguyên khí tiêu hao thật lớn, không quá thời gian một tháng căn bản sẽ không xuất quan. Ta mượn năm người này chỉ vì một chuyện nhỏ, sử dụng không lâu, trước sau tối đa cần hai ba ngày, chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, việc này chỉ có trời biết đất biết, Âm Quát đại nhân làm thế nào biết được?" U Lạc cười khanh khách một tiếng, nói như thế. "Cái này. . ." Đại hán áo xám nghe vậy, nhìn nhìn bình ngọc màu đen trong tay, hình như có chút động tâm. "Lại nói, coi như ngày sau Âm Quát đại nhân biết được, ta dùng nhiều Thiên Âm Tốc Hồn Đan như vậy trợ giúp hắn luyện khôi, chẳng qua là mượn nhờ năm người này thoáng một chút, Âm Quát đại nhân đại nhân đại lượng, về tình về lý cũng sẽ không để ý a." U Lạc mỉm cười nói. "Tuy nói như vậy, nhưng Âm Quát đại nhân đã nói trước. . ." Đại hán áo xám vẫn có chút chần chờ. "Ta mượn năm người này cũng không phải là vì việc tư, mà là có quan hệ với Vực Chủ đại nhân, Âm Thiền chủ quản nếu không đáp ứng, ta cũng sẽ không cưỡng cầu, chẳng qua là sự tình Vực Chủ đại nhân có điều gì sai sót, ngày sau lão nhân gia người hỏi, ta cũng chỉ nói sự thật mà thôi." Sắc mặt U Lạc hơi chuyển sang lạnh lẽo, nói ra. "Nếu là làm việc cho Vực Chủ, tại hạ không dám không đáp ứng." Nội tâm đại hán áo xám rùng mình, ý nghĩ nhanh quay ngược trở lại, lập tức cười khổ nói ra. "Vậy thì nhờ cậy Âm Thiền ngươi rồi." U Lạc nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ đầu vai đại hán áo xám, cũng không nói thêm gì, quay người rời đi. Đại hán áo xám đưa mắt nhìn nàng ly khai, im lặng đứng yên thật lâu, cuối cùng thở dài, quay người đi trở về, bấm niệm pháp quyết mở cửa nhà lao Hàn Lập đi vào. Gã mở phù lục trên nắp bình ngọc màu đen ra, hơi nghiêng thân bình, một viên đan màu xám đen lớn chừng ngón cái lăn ra. Đại hán áo xám kiểm tra cẩn thận viên đan một chút, xác nhận không vấn đề mới đút cho Hàn Lập ăn. Đan dược vào bụng, trên thân Hàn Lập chấn động, khí tức nhanh chóng trở nên vững vàng. Đại hán áo xám quay người đi vào những phòng giam khác, cho mỗi người ăn một viên Thiên Âm Tốc Hồn Đan, sau đó mới ly khai.. . . Ầm ầm! Trong lúc vô tri vô giác, Hàn Lập cảm thấy trong đầu sấm sét vang dội một hồi, mỗi một lần sấm sét nổ vang, lại có một cỗ đau nhức kịch liệt kéo tới đau tận xương tủy, xé rách cả ý thức của hắn. "Chẳng lẽ hết thảy lại xong như vậy . . ." Một cỗ tuyệt vọng tràn ngập trong lòng Hàn Lập. Hắn chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy hết thảy trước mắt có chút hoảng hốt, có chút mông lung. Chẳng biết tại sao, U Lao âm u trước mắt tựa hồ bắt đầu trở nên tươi đẹp, cảnh vật bốn phía cũng mơ hồ một hồi rồi phát sinh biến hóa, những thanh chắn lồng giam kia biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một toà sảnh đường trang nhã, bên cạnh còn có mấy giàn hoa cổ kính, phía trên trồng một ít kỳ trân hoa cỏ. Ở giữa sảnh đường đặt một bộ bàn ghế gỗ khéo léo, trên ghế gỗ là một thân ảnh mông lung, đang cúi đầu nhìn xem cái gì đó. Bóng người dần dần rõ ràng, tóc đen áo trắng, dáng người mỹ lệ, nghiễm nhiên là một thiếu nữ trẻ tuổi. "Uyển Nhi!" Trong nội tâm Hàn Lập rung động, không kìm lòng được thở nhẹ ra. Nữ tử áo trắng ngẩng đầu, lập tức một khuôn mặt đã xuất hiện qua vô số lần trong mộng xuất hiện ở trước mặt hắn, đôi mắt sáng, da trắng như tuyết, dưới chiếc mũi thanh tú là một vòng môi son lung linh, không phải là Nam Cung Uyển thì là người nào? Nhưng ngay lúc nàng kia muốn mở miệng nói gì đó thì ý thức hắn lại run lên bần bật, hết thảy bốn phía đột nhiên biến mất không còn sót lại chút gì, hắn phảng phất như triệt để rơi vào bóng tối, không ngừng rơi vào vực sâu không đáy. Không biết qua bao lâu, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một dòng nước ấm, du tẩu khắp nơi. Những sấm sét đau nhức kịch liệt kia lập tức nhanh chóng yếu bớt, ý thức của hắn bị phá thành mảnh nhỏ chậm rãi chắp vá lại với nhau. Dòng nước ấm không kéo dài bao lâu, rất nhanh biến mất vô tung, sấm sét cùng đau nhức kịch liệt trong đầu lại lần nữa kéo tới, bất quá đã giảm một ít so với lúc trước. Qua một đoạn thời gian, dòng nước ấm kia lại xuất hiện lần nữa, trong đầu Hàn Lập lại cảm thấy ôn nhuận dễ chịu hơn. Trong thời gian tiếp theo, cỗ nhiệt lưu này lại lần lượt xuất hiện, ý thức Hàn Lập càng ngày càng nguyên vẹn, rốt cuộc lúc dòng nước xuất hiện lần thứ tư thì một cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm tràn ngập trong đầu hắn. Con mắt Hàn Lập rung động thoáng một phát, mở mắt ra, nóc nhà lao ngục rơi vào trong tầm mắt của hắn. Tuy ý thức hắn đã khôi phục, nhưng thân thể vẫn đau nhức kịch liệt không chịu nổi, không thể động đậy chút nào. "A!" Một tiếng kêu nhẹ truyền đến, sau đó một bóng người xuất hiện trong mắt Hàn Lập, chính là đại hán áo xám kia, mắt gã nhìn xuống Hàn Lập. "Mới bốn ngày đã khôi phục ý thức, thần thức ngược lại khá là cường đại." Đại hán áo xám chậc chậc nói ra. Hàn Lập muốn nói gì đó, nhưng toàn thân vô lực, căn bản không cách nào lên tiếng được. "Nếu như ngươi đã tỉnh, quả Thiên Âm Tốc Hồn Đan thứ năm này cũng cho ngươi ăn luôn a." Đại hán áo xám lấy ra một bình ngọc màu đen, đổ ra một quả đan dược màu xám đút vào trong miệng Hàn Lập. Hàn Lập nhìn đại hán áo xám, cũng không có phí công phản kháng. "Tiểu tử, coi như các ngươi gặp may mắn, nếu không có những đan dược này, các ngươi tối thiểu còn phải chịu đựng thống khổ hơn mười ngày nữa mới có thể tỉnh lại." Đại hán áo xám cười lạnh hai tiếng, quay người đi ra ngoài, rất nhanh rời khỏi tầm mắt Hàn Lập, nghe thanh âm là đi ra hướng bên ngoài. Hàn Lập thu hồi tâm tư, vội vàng dò xét tình huống trong người. Đan điền cùng cấm chế trong đầu vẫn còn, kinh mạch và cơ thể cũng tổn thương không nhẹ, tăng thêm gông xiềng trên người, nên không thể động đậy chút nào. Hàn Lập không để ý thương thế trên người, lập tức dò xét thần hồn trong đầu, sắc mặt rất nhanh trầm xuống. Chỉ thấy thần hồn trong đầu lẳng lặng đứng đó, chẳng lẽ U Hồn Trùng kia đã triệt để sáp nhập vào trong? Trái tim Hàn Lập chùng xuống, nhớ tới tác dụng của U Hồn Trùng, toàn thân mơ hồ run rẩy. "A, không đúng!" Rất nhanh hắn phát hiện tình huống trong người có chút không giống với mình tưởng tượng. Bên trong thần hồn là U Hồn Trùng kia đang bị mấy sợi xiềng xích giam cầm, đúng là Thần Niệm Chi Liên của hắn, mà bên ngoài Thần Niệm Chi Liên còn có một tầng chất dẻo bao lấy. U Hồn Trùng tựa hồ bị tầng chất dẻo này đóng băng ở bên trong, không thể động đậy chút nào. Ý thức Hàn Lập vẫn bảo trì nguyên vẹn, cũng không có cảm giác bị ngoại vật khống chế. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Trong lòng của hắn buông lỏng, rồi lại tràn đầy nghi hoặc. Vào thời khắc này, viên đan xám đen hắn vừa mới nuốt vào trong bụng bắt đầu hòa tan ra, rất nhanh hóa thành một cỗ nhiệt lưu tràn vào trong đầu, nhanh chóng khuếch tán ra. Trong đầu Hàn Lập vốn vẫn còn đau đớn lập tức giảm đi, thần hồn phảng phất như ngâm trong suối nước nóng, cực kỳ thoải mái. Hắn hồi tưởng lại trong lúc hôn mê trong đầu thỉnh thoảng dâng lên từng trận nhiệt lưu, xem ra chính là công hiệu viên đan màu xám đen này. Dược hiệu đan này bất phàm như thế, tất nhiên là vật cực kỳ trân quý, theo lời đại hán áo xám kia nói, hắn đã ăn vào năm viên đan này rồi, không biết vì sao người này lại cho mình phục dụng như vậy? "A!" Sắc mặt Hàn Lập chợt hơi đổi. Cỗ nhiệt lưu du tẩu trong đầu, từng đạo tinh quang hết sức nhỏ hầu như không thể thấy rõ từ đó bay ra, dung nhập vào trong thần hồn, sau đó chui vào tầng quang màng bao phủ bên ngoài U Hồn Trùng kìa. Rõ ràng quang màng hơi chớp động, chậm rãi dày thêm một chút. Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, trong nội tâm lập tức chuyển qua vô số ý nghĩ, nhưng liền lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt chậm rãi hô hấp, điều chỉnh tình huống trong thân thể. Gần nửa ngày sau, hắn bỗng nhiên mở to mắt, trong cơ thể tích góp từng tí một khí lực, chậm rãi giãy giụa ngồi dậy. Hắn bất động thanh sắc nhìn chung quanh một cái, sau đó dùng tay che mặt, trên mặt lại lộ ra vẻ thống khổ. Ngay sau đó, trên ngón tay hắn loé lên một đạo tinh quang, lăng không nhiều ra một cây Linh thảo màu đen, chính là Vạn Hồn Thảo. Hàn Lập quét nhìn khắp nơi, đồng thời há miệng đưa Linh thảo vào trong miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống. Hiện tại tuy Tiên Linh Lực của hắn đã bị phong ấn toàn bộ, không cách nào mở ra không gian Hoa Chi, nhưng bằng vào cỗ thần thức lực lúc trước phóng vào trong đó, vẫn có thể từ bên trong lấy ra một ít vật nhỏ. Trong phòng giam cách đó không xa chính là nơi giam lão già tóc bạc kia, thân thể lão khẽ động, quay đầu nhìn thoáng qua hướng Hàn Lập, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc. Hàn Lập tựa lưng vào tường nhà tù, cúi đầu mắt rủ xuống, không có nhúc nhích. Bất quá giờ phút này trong đầu hắn đang long trời lở đất, toàn bộ thần thức lực của hắn điên cuồng dũng động, từng làn sóng liên tục đánh thẳng vào cấm chế gợn sóng trong đầu. Không biết có phải vì liên tục phục dụng năm viên đan xám đen kia hay không, thần thức lực của hắn lại tăng cường một ít, cấm chế gợn sóng màu đen liên tục rung động. Cùng lúc đó, từng cỗ hắc khí xa xa không ngừng từ trong cơ thể hắn tràn vào trong đầu. Cỗ hắc khí này tản mát ra nhè nhẹ huỳnh quang, chính là dược lực Vạn Hồn Thảo. Hắc khí tán phát ra từng trận chấn động thần hồn cường đại, so với thần hồn lực của Hàn Lập chỉ hơi yếu một chút, nhưng cực kỳ bướng bỉnh, phảng phất như một con ngựa hoang khó thuần phục. Giữa hắc khí cuồn cuộn, mơ hồ có thể nghe được từng trận tiếng gầm oán linh. Vạn Hồn Thảo sống ở trong vực sâu nơi u hồn tử linh tụ tập, kỳ thật chính là do vô số hồn phách oán lực ngưng tụ thành, muốn hấp thu tăng cường thần hồn lực là cực kỳ khó khăn, trong đó hơn phân nửa dược lực sẽ bị lãng phí tiêu mất. Bất quá giờ phút này Hàn Lập cũng không phải muốn hấp thu, mà là muốn lợi dụng thần hồn lực thảo này để phá giải gợn sóng cấm chế màu đen kia, ngược lại là vừa đúng tác dụng.