Chương 569: Bất nhân bất nghĩa

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Vong Ngữ 22-07-2021 21:18:32

Hai tháng sau. Trên không một mảnh rừng rậm nguyên thuỷ, bích ngọc phi xa bay vụt qua nhanh như tên bắn, kéo theo trên không một đạo lưu quang màu xanh thật dài, sau đó bỗng nhiên ngừng lại treo trên không. Trên phi xa, Hàn Lập đi vòng quanh pháp trận, thay từng khối Tiên Nguyên Thạch vào. Trong thời gian qua, hắn đã hoàn toàn không quan tâm đến việc tiêu hao Tiên Nguyên Thạch nữa, chỉ cần có thể làm phi xa bảo trì tốc độ cao nhất, không để Phệ Kim Tiên kia đuổi kịp là được. Giờ phút này, Kim Đồng cũng đang ngồi xếp bằng trong phi xa, khuôn mặt khổ sở, Tỳ Hưu cũng nằm sấp không xa sau lưng nàng, hai tai rũ cụp xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. "Đại thúc, nếu thật sự không thể thoát khỏi tên kia được, ngươi có thể bỏ lại ta tự chạy thoát không?" Vẻ mặt Kim Đồng sầu thảm, bỗng nhiên mở miệng hỏi. "Có công phu nghĩ ngợi lung tung, còn không bằng tranh thủ thời gian khôi phục đi, sau đó vào trong bụng Tiểu Bạch a." Trong mắt Hàn Lập hiện lên vẻ uể oải, cười cười nói ra. "Tên kia đuổi càng ngày càng gần, khiến cho phần lớn thời gian ta phải trốn trong bụng Tiểu Bạch, đến lúc đó không bị hắn đánh chết, ngược lại bị Tiểu Bạch làm buồn chết, vậy cũng quá biệt khuất đi." Khuôn mặt nhỏ nhắn Kim Đồng nhíu một cái, thở dài nói ra. "Lão đại, ngươi xem bụng ta như khách sạn, ra ra vào vào, khiến cho ta gần đây có chút buồn nôn, ta còn không kêu khổ, ngươi lại còn oán trách. Vậy lần sau Phệ Kim Tiên đuổi theo, ta nhịn không được, nhổ ngươi ra thì . . ." Bạch ngọc Tỳ Hưu quay đầu nhìn nàng một cái, ai oán nói. "Hắc hắc. . . Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy ta ở trong bụng ngươi không thoải mái, vậy ngươi ở trong bụng ta cũng được. Ngươi ăn nhiều Tiên khí và địa bảo như vậy, không chừng lại giống như lò đan, có thể làm tu vi ta đại phóng, cảnh giới phi thăng. Đến lúc đó, tên kia lại bị ta đuổi chạy khắp thế gian." Đôi mắt Kim Đồng nhìn lên người Bạch Ngọc Tỳ Hưu vài lần, không có hảo ý nói. Tỳ Hưu nghe lời ấy, lập tức nghiêng đầu đi, câm như hến. Kim Đồng thấy vậy, còn muốn mở miệng chọc ghẹo Bạch Ngọc Tỳ Hưu vài câu, nhưng dáng tươi cười trên mặt lại đột nhiên cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Lập, vội vàng kêu lên: "Đại thúc, nhanh, nhanh. . . Tên kia đuổi theo sắp tới." "Ngươi vào trong bụng Tiểu Bạch trước." Mặt Hàn Lập cũng hiện ra một tia khẩn trương, nói với nàng. Dứt lời, hắn lập tức thúc giục pháp quyết, bích ngọc phi xa hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía xa. Trên phi xa, Kim Đồng tranh thủ thời gian lấy ra Hồn giáp phù, vỗ vào trên người mình. Ngay sau đó, nàng liền hóa thành một kim sắc giáp trùng to chừng ngón tay cái, bị bạch ngọc Tỳ Hưu nuốt vào trong bụng. Bạch Ngọc Tỳ Hưu cũng hóa thành một sợi dây chuyền bạch ngọc, bị Hàn Lập thu vào trong trữ vật. "Đại thúc, vừa rồi ta cảm ứng, tốc độ tên kia hình như nhanh hơn trước, chúng ta còn có thể tăng tốc không?" Kim Đồng thông qua tâm thần liên hệ, thanh âm vang lên trong đầu Hàn Lập. "Tốc độ trước mắt đã là cực hạn. Theo ngươi đoán, còn bao lâu nữa thì nó đuổi kịp chúng ta?" Hàn Lập hỏi. "Nếu bảo trì tốc độ trước mắt, nửa tháng nữa là nó có thể đuổi kịp chúng ta." Kim Đồng lập tức đáp. Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, sau nửa ngày không nói. Sau một lát, bàn tay hắn vung lên, lấy ra tấm bản đồ từ chỗ Thú Tộc, cẩn thận xem xét chốc lát, phi xa ngừng gấp lại, treo giữa không trung. "Các ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa. . ." Hàn Lập thì thào tự nói một câu, bỗng nhiên quay đầu phi xa, vội vã bay về một phương hướng khác Thời gian nhoáng cái trôi qua, rất nhanh đã qua hơn một tháng. Chính giữa vạn dặm dãy núi của Man Hoang giới vực chợt lóe lên, Hàn Lập khống chế bích ngọc phi xa bay vùn vụt không biết bao xa, rốt cuộc men theo phương hướng trên bản đồ, đi tới một mảnh lòng chảo sông màu đỏ. Lúc tới gần lối vào lòng chảo sông, Hàn Lập ngừng lại đứng xa xa quan sát, chỉ thấy cốc khẩu trên vách núi đá hai bờ sông, điêu khắc hai nhân sư thật lớn, người bên trái hai tay giao nhau khép ở trước ngực như cầu nguyện, người bên phải thì tay cầm lợi búa hung dữ trợn mắt. Chỗ giữa hai vách núi, vắt ngang một cây cầu đá hình vòm khổng lồ, phía trên có nhiều dị tộc nhân mặc xương giáp qua lại tuần tra. Những Dị tộc nhân này có thân to gấp đôi Nhân tộc, lưng hùm vai gấu, rất là hùng tráng, khuôn mặt họ lại tương tự Nhân tộc, bất quá chung quanh gương mặt họ đều có những bướu thịt, số lượng khoảng năm sáu cái, nhìn rất giống nhau. Nơi này tên là Hồng Loa Hà Cốc, dị tộc sinh sống ở chỗ này đúng là Hỗ Sư tộc, một trong bát đại Thú Tộc. Phía dưới cầu đá hình vòm có ba cái sơn động nửa vòng tròn thật lớn, ở chính giữa có ba dòng nước đục ngầu cực lớn chảy ra như Giao Long phun nước, bắn lên không trung mảng lớn hơi nước, mơ hồ có cầu vồng chiếu ra. Hơn một tháng trước Hàn Lập xem xét địa đồ, liền phát hiện mình cách nơi ở của Hỗ Sư Tộc không quá xa, vì vậy sớm thay đổi phương hướng, một đường chạy tới nơi đây. Dọc theo con đường này, mặc dù Kim Đồng trốn trong bụng Tiểu Bạch che lấp đứt quãng khí tức của mình, thế nhưng đầu Phệ Kim Trùng lại đuổi đến càng ngày càng gấp, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần. Mấy ngày gần đây, không cần Kim Đồng cảm ứng, Hàn Lập thông qua thần thức cảm ứng, vẫn có thể phát hiện được khí tức của nó. Hàn Lập đứng từ xa nhìn lòng chảo sông một lát, hai tay bỗng nhiên kết pháp quyết, trong miệng yên lặng ngâm tụng vài tiếng, về sau khí tức quanh thân lập tức bị áp chế xuống, hầu như thấp tới cực điểm. Ngay sau đó, thân hình hắn từ trên cao bay xéo xuống hướng trường hà hung mãnh đục ngầu kia. "Phốc" một tiếng vang nhỏ. Thân ảnh Hàn Lập rơi xuống mặt sông không gây nên một bọt nước hay động tĩnh nào, cả người liền chìm vào đáy nước. Sau khi chìm xuống đáy nước, hai chân Hàn Lập giẫm ở đáy sông, tận khả năng không sử dụng bất luận Tiên Linh Lực nào, từng bước một giẫm lên bùn cát mềm xốp ở đáy sông, đi ngược chiều về hướng thượng du dòng sông. Địa thế đáy sông hết sức phức tạp, khắp nơi đều là từng vòng xoáy mạch nước ngầm chảy xiết vô cùng, cuốn theo đại lượng bùn cát, sinh ra uy lực trùng kích không kém hơn bao nhiêu so với pháp bảo, may mà khí lực Hàn Lập đủ cường đại, dưới tình huống không sử dụng Tiên Linh Lực vẫn tiến lên thập phần trôi chảy. Không bao lâu, hắn đi dọc dần lên hướng thượng nguồn lòng sông, đi tới dưới cốc khẩu cây cầu đá hình vòm khổng lồ. Đúng lúc này, lông mày Hàn Lập đột nhiên nhíu lại, chú ý tới nước sông phía trước, bỗng nhiên nhộn nhạo lên từng gợn sóng mãnh liệt bất quy tắc, mấy trăm đầu cá lớn màu đen giống như cá chuối cao chừng hơn một trượng, cả đàn cả lũ bơi từ thượng du xuống phía dưới, thẳng đến hướng Hàn Lập. Trên thân những con cá chuối này sinh ra lân văn dày đặc, phản xạ kim chúc sáng bóng, nhìn qua liền biết là bị bùn cát sông nước này đánh bóng đến giống như sắt thép, khi chúng há miệng lộ ra hàm răng trắng hếu như răng cưa, có vài phần hung hãn của Man Hoang hung thú. Hàn Lập nhìn bọn cá chuối hung mãnh này, không thừa lời giơ hàm răng lởm chởm xông đến mình, lông mày cau lại, trong lòng thở dài một tiếng, Chân ngôn bảo luân trong nháy mắt nghịch chuyển ra, thân hình bỗng nhiên mơ hồ một cái, trượt qua giữa đám cá chuối kia. Bây giờ đã qua mấy tháng, Thời gian đạo văn của hắn đã khôi phục được mấy cái, miễn cưỡng có thể đủ vận dụng Chân ngôn bảo luân rồi. Quả nhiên, hắn vừa thoáng vận dụng Tiên Linh Lực, liền sinh ra một chút chấn động pháp lực, đám Hỗ Sư Tộc tuần tra phía trên liền phát hiện khác thường, nhao nhao nhìn xuống dòng sông. Một người cầm đầu trong đó trầm ngâm một lát, lúc này quyết đoán nói: "Nhanh đi thổi kèn, khả năng có Trùng tộc xâm nhập." "Một chút chấn động như vậy, hơn phân nửa là Yêu thú lầm xông vào, cá chuối thì có thể xử lý được." Một gã Hỗ Sư Tộc khác do dự một chút, nói. "Tộc trưởng không có trong tộc, bọn ta nhất định không được sơ sẩy, bất luận cái gì khác thường, dù rất nhỏ cũng không được xem thường, lập tức đi thổi kèn." Thủ lĩnh thủ vệ Hỗ Sư Tộc, mặt lộ vẻ ngưng trọng, nói ra. "Vâng." Người nọ lên tiếng, vội vàng chạy về hướng bên phải cốc khẩu. Rất nhanh, một tiếng kèn trầm trọng kéo dài lại có lực xuyên thấu vang lên, lay động cả màu đỏ nước sông trong cốc, Hàn Lập dù ở đáy nước cũng có thể nghe được rõ ràng. Ngay sau đó, một tiếng kèn tiếp theo lại truyền tới lòng chảo dòng sông. Trong động quật vách đá hai bên lòng chảo sông, không ngừng có Hỗ Sư tộc nhân mặc xương giáp chạy ra như bay, dưới sự chỉ đạo của từng tên bộ dạng như chỉ huy tập kết thành đội, chia ra hai bờ sông của lòng chảo, bắt đầu dò xét phía dưới lòng sông. Cùng lúc đó, hai bên bờ lòng chảo sông dựng lên lần lượt từng cái nỏ cực lớn bằng gỗ, đều nhao nhao thay đổi phương hướng, nhắm về phía trong nước sông, những mũi tên to dài như mâu, phía trên lại lóe ra hào quang xanh đen, tựa hồ còn bôi vào kịch độc Man Hoang nào đó. Hàn Lập đi một đường bí mật đến lòng chảo sông, núp dưới một tảng đá lớn, liền ngừng lại. Tâm hắn vừa động, truyền âm với Kim Đồng: "Hiện tại ngươi có thể đi ra, dẫn Phệ Kim Tiên tới đây." "Được rồi, đại thúc, nhìn ta đi." Kim Đồng cười như tên trộm, đáp. Ngay sau đó, chỉ thấy Hàn Lập vung tay lên, một đạo kim quang hiện lên, nữ đồng áo đỏ liền xuất hiện ở bên cạnh hắn. Tiểu gia hỏa này sau khi đứng vững dưới đáy sông, lập tức nhắm mắt lại, quanh thân tản mát ra chấn động linh lực mãnh liệt. Trên một toà tế đàn ở lòng chảo sông, một gã Đại tế ti Hỗ Sư tộc mặc trường bào màu đỏ, cảm ứng được cổ ba động này lập tức sợ hãi. "Ân Thông Trưởng lão, không tốt rồi! Cỗ ba động này. . . Tựa hồ, tựa hồ là. . . Là Trùng Linh . . ." Gã cảm thấy có chút khó tin, nói với một gã trưởng lão Kim Tiên sơ kỳ bên cạnh. "Điều này sao có thể, vài ngày trước tộc trưởng còn truyền đến tin tức, nói là tại Ám Tinh Hạp Cốc bên kia đang chiến đấu cùng đại quân Trùng tộc, tạm thời chưa về tộc được, Trùng Linh này làm sao lại đi vào Hồng Loa Hà Cốc chúng ta, nhất định là không đúng rồi. . ." Tộc Trưởng Hỗ Sư tộc tên là Ân Thông đồng dạng không thể tin nói. "Đợi một chút, hình như có chút bất đồng, cỗ khí tức ba động này . . ." Gã còn chưa nói hết, thần sắc liền biến đổi, giống như bị sét đánh, sững sờ một trận. "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Ân Thông thấy thế, tâm thần xiết chặt, vội vàng hỏi. "Vừa. . . Lại tới một tên nữa . . ." Gã Đại Tế Ti kia chậm rãi quay đầu nhìn về phía hướng cốc khẩu, thì thào nói ra. "Cái gì lại tới một tên nữa, ngươi nói rõ ràng một chút." Ân Thông thấy thế, có chút bực mình nói. "Lại tới một Trùng Linh nữa. . . Lần này kẻ tới hình như là cấp bậc Thái Ất . . ." Đại Tế Ti quay đầu nhìn về phía Ân Thông, mặt xám như tro, chậm rãi nói ra.