"Có chuyện gì vậy?" Hàn Lập nhướng mày, hỏi.
"Lệ huynh, ngươi không cần phải ngạc nhiên, tinh phấn màu trắng trên bệ đá này, chính là do một loại xương dị thú nghiền nát thành, đó là một loại vật liệu dùng để luyện chế ra thú đan, có công dụng kích thích huyền khiếu giải khai. Sử dụng ở chỗ này, chẳng qua là dùng để xác định chính xác số lượng huyền khiếu, làm chúng hiện ra hết mà thôi." Vẻ mặt Thần Dương hoà hoãn, không nhanh không chậm nói ra.
Trên bệ đá, Thạch Xuyên Không mới đầu có chút ngạc nhiên, tiếp theo cảm thấy dường như thân thể không có gì khác lạ, hơn nữa nghe Thần Dương nói như vậy, trong lòng yên tâm. Tuy vậy vẻ mặt gã vẫn có chút khó chịu, nhưng lại không làm gì ngăn cản, mặc kệ cho những bụi phấn kia tiếp tục hấp thụ.
Huyền khiếu trên thân thể gã tiếp tục sáng lên từng cái, cho đến cái thứ năm mươi hai mới dừng lại.
Hàn Lập thấy vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Ánh mắt Giải Đạo Nhân thì nhìn chằm chằm vào những tinh phấn kia, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, chau mày lên, dường như trong trí nhớ có chút ấn tượng với vật này, nhưng giờ phút này cố nghĩ thế nào cũng không nhớ ra.
Thạch Xuyên Không vốn là muốn che dấu thực lực, rốt cuộc huyền khiếu bị triệt để hiện ra hết, vẻ mặt bất thiện từ trên bệ đá đi xuống, không nói một lời.
"Thạch huynh đừng tức giận, tinh phấn trên bệ đá này ngoại trừ làm hiện ra tất cả số huyền khiếu, cũng có công dụng tăng tiến tu vi, hôm nay được sử dụng một lần, lần sau muốn dùng tiếp, thật sự không có nhiều cơ hội a." Thần Dương thấy vậy, vội vàng an ủi nói.
Thạch Xuyên Không nghe vậy, yên lặng cảm nhận sự thay đổi bản thân chốc lát, vẻ mặt mới thoáng hòa hoãn một chút.
"Thạch Không, năm mươi hai huyền khiếu." Điển Lục Quan mặt tròn cười mỉm nói.
Điển Lục Quan mặt vuông tai dài mở cuốn sách trong tay ra, bút chu sa uốn lượn chuyển động, ghi chép lại tình huống của Thạch Xuyên Không.
"Lệ đạo hữu, tới lượt ngươi." Ánh mắt Điển Lục Quan mặt tròn chuyển về phía Hàn Lập, cười nói.
Hàn Lập gật đầu nhẹ, đi tới.
Bước lên bệ đá, chỗ mà trước đó Thạch Xuyên Không đứng rồi dừng lại, sau đó, Hàn Lập hít sâu một hơi, yên lặng bắt đầu vận chuyển Đại Chu thiên Tinh Nguyên công, bạch quang trên thân thể sáng lên, huyền khiếu cũng liên tiếp sáng lên từng cái.
Ba mươi bảy cái huyền khiếu sáng lên, sau đó, tinh phấn màu trắng cũng kích động bay lên, hấp thu vào cơ thể Hàn Lập, nhưng thân thể hắn không có thay đổi gì.
Thần Dương thấy thế, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, dường như không nghĩ tới số lượng huyền khiếu của Hàn Lập lại ít hơn nhiều so với Thạch Xuyên Không.
"Lệ Phi Vũ, ba mươi bảy huyền khiếu." Điển Lục Quan mặt tròn nhìn một vòng thân thể Hàn Lập, nói ra.
Điển Lục Quan mặt vuông ghi chép xong, nhìn Thần Dương gật đầu nhẹ.
Lúc này Hàn Lập cũng từ trên bệ đá đi xuống, về bên cạnh chỗ mấy người.
"Hai vị đạo hữu trải qua khảo thí đều không có vấn đề gì, nếu như đã đạt tới cấp độ thuận dân, thì đều được gia nhập vào dưới trướng của Thần Dương đạo hữu, chúc mừng chúc mừng." Điển Lục Quan mặt tròn hơi khom lưng chắp tay về phía ba người, vừa cười vừa nói.
"Có được ba vị đạo hữu gia nhập vào liên minh, cũng là Thanh Dương thành chúng ta may mắn mới được, chung vui chung vui."
Thần Dương vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng vang "ầm ầm" thật lớn, bỗng nhiên từ phía trên đầu truyền tới, làm cho toàn bộ thạch thất chấn động kịch liệt.
Vẻ mặt ba người Hàn Lập đều hơi đổi, lại thấy vẻ mặt ba người Thần Dương như thường.
"Lệ huynh Thạch huynh, không cần phải ngạc nhiên. Trên đỉnh đầu chúng ta là tầng bốn, chính là huyền đấu trường của Thanh Dương thành chúng ta, giờ phút này chắc hẳn là đang lúc tỷ thí đấu võ ." Thần Dương vừa cười vừa nói.
"Huyền đấu trường?" Thạch Xuyên Không nghe xong lời ấy, lập tức tỉnh táo tinh thần.
Đối với chuyện đánh cược trong lòng gã vốn rất hứng thú, lần đầu gặp gỡ Hàn Lập ở Nguyên Hoang thành chính là hoàn cảnh giống ở đây.
Trên mặt gã lộ ra một vòng vui vẻ, muốn mở miệng hỏi thăm, thì ngay lúc này đột nhiên cảm giác được đầu óc một hồi hôn mê, dưới chân lại một hồi yếu ớt mệt mỏi, người không thăng bằng, không tự chủ được ngã nhào về phía trước.
Mắt thấy sẽ đụng vào người Thần Dương, nhưng Thần Dương chỉ mỉm cười một cái, lui về sau một bước, mặc kệ gã ngã lăn trên mặt đất.
"Ngươi..."
Hàn Lập ngay lập tức bất ngờ hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mới mở miệng, dường như giống Thạch Xuyên Không, trong đầu trầm xuống.
Trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng cắn đầu lưỡi một cái, muốn thúc dục Luyện Thần Thuật, thế nhưng liền phát hiện thức hải của mình cũng bất tri bất giác trở nên nặng nề, đồng thời khí lực trên dưới quanh thân chẳng biết tại sao biến mất không tung tích, giống như bị hút sạch đi vậy.
Chưa kịp suy nghĩ cái gì, hắn lập tức cảm thấy trước mắt một màu đen, cả người ngã nhào về phía trước.
Dù thần thức của hắn có cường đại như thế nào đi nữa, lúc này cũng không chống đỡ được, bất tỉnh hoàn toàn.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, chợt hắn thấy một bóng người cao lớn dung mạo hung ác, từ cửa ra vào đi tới.
Ba người Thần Dương nhìn thấy gã kia, lập tức cung kính thi lễ, trong miệng hô một tiếng: "Thành chủ".
Nam tử hung ác kia không ai khác chính là Thanh Dương thành chủ, Đỗ Thanh Dương.
"Thần Dương, ngươi làm không tệ a." Ánh mắt Đỗ Thanh Dương đảo qua trên thân hai người Hàn Lập, mở miệng nói ra.
"Là do phấn cốt của Bạch Huyền Thú của thành chủ đại nhân công hiệu thật mạnh mẽ, hặc hặc. . ." Thần Dương vừa cười vừa nói.
Lúc Giải Đạo Nhân nghe được ba chữ "Bạch Huyền Thú", bỗng nhiên tỉnh ngộ, đã biết vì sao hai người Hàn Lập ngất đi, tất cả là vì vật ấy xâm nhập vào huyền khiếu, dẫn vào trong cơ thể làm bọn hắn ra nông nỗi này.
Đáng tiếc lúc này biết thì cũng đã muộn.
"Thành chủ đại nhân, bây giờ ta sẽ lập tức đưa hắn vào chỗ mật thất bế quan của người đúng không?" Thần Dương cười hỏi.
"Không vội, người này ta đã có an bài khác." Đỗ Thanh Dương khoát tay áo, nói ra.
Lời nói và hành động hai người không hề e ngại Giải Đạo Nhân, dường như nghĩ rằng việc có mặt tên khôi lỗi này không có gì quan trọng.
Giải Đạo Nhân thì một mực đứng trang nghiêm một bên, không ra tay cứu giúp, cũng không mù quáng chạy trốn.
"Bộ khôi lỗi này..." Thần Dương lúc này mới giống như nhớ đến có một Giải Đạo Nhân tồn tại gần đó, hỏi dò.
"Tên Nhân tộc và Ma tộc kia trước tiên giam lại, nên xử lý như thế nào ngươi tự biết. Về phần Khôi Lỗi này, mặc dù có một chút ý thức, nhưng không có tác dụng gì, ngươi cứ tự xử lý là được." Đỗ Thanh Dương liếc qua Giải Đạo Nhân, thuận miệng phân phó.
Dứt lời, gã liền chắp hai tay sau đít, quay người rời đi.
"Trở thành đầy tớ của ta, hoặc là bây giờ bị ta hủy đi thành một đống sắt vụn, cho ngươi chọn?" Thần Dương lạnh nhạt nhìn về phía Giải Đạo Nhân, nói ra.
Giải Đạo Nhân không nói một lời nào, chẳng qua là nghiêng mắt liếc nhìn Hàn Lập một cái, hai tay liền ôm quyền, hướng Thần Dương thi lễ một cái.
"Ngươi là một khôi lỗi không có sức chiến đấu, nhưng cũng biết thức thời. Địa phương quỷ quái này không có gì thú vị, có một con khôi lỗi như vậy đi theo, coi như không tệ." Thần Dương cười nói.
Dứt lời, gã lại không hề nhìn Giải Đạo Nhân, mà ngồi xổm xuống, lấy trong tay áo ra hai cái thạch bình màu đen, chia ra đặt ở trên cánh tay Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không, rồi nở nắp bình ra.
Chỉ thấy chỗ miệng bình, chui ra hai con rết màu đen dài ba tấc, rung rung hai cái râu màu trắng, bò lên cánh tay hai người Hàn Lập một lúc, sau đó dễ dàng cắn thủng da của bọn hắn chui vào.
Giải Đạo Nhân liền thấy phía dưới ống tay áo hai người, cùng lúc có một đạo lồi lên nhanh chóng chạy đi, chia ra chạy đến lồng ngực bọn hắn, nhô lên tạo thành một cái hình tròn, rồi liền ngừng lại.
"Chúc mừng Thần Dương đội trưởng, lần này lập công lớn, ta thấy sau này chức Phó thành chủ Thanh Dương thành, không ai khác ngoài ngươi rồi." Điển Lục Quan mặt tròn tiến lên một bước, chắp tay chúc mừng.
"Hặc hặc, vậy đành dựa vào cát ngôn của ngươi rồi." Thần Dương đắc ý cười nói.
Ánh mắt Giải Đạo Nhân dừng lại trên thân hai người Hàn Lập, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm...
Không biết qua bao lâu, Hàn Lập yếu ớt tỉnh lại.
Xung quanh là một vùng tối tăm, giờ phút này hắn đang ở một gian thạch thất u ám. Diện tích thạch thất không lớn, chỉ khoảng bốn năm trượng, bốn vách tường hiện ra màu đen kịt, trong phòng hầu như không có vật gì, chỉ có một cái giường đá ngay tại giữa phòng.
Mà lúc này hắn đang nằm ở trên đó, trên tay đeo một cái gông cùm bằng xương trắng, trên chân cũng mang theo một cái giống vậy, được cầm cố bởi sợi xích xương to bằng cánh tay.
Tay chân Hàn Lập ra sức giãy giụa gông cùm, xiềng xích vang lên "Rầm Ào Ào", nhưng lại không chút sứt mẻ.
"Khỏi cần mơ mộng hão huyền, những thứ này đều là những thứ đặc chế để cầm tù, cho dù giải khai trên một trăm huyền khiếu trên người cũng không đủ khả năng phá vỡ nó." Vào lúc này, một thanh âm từ bên ngoài vang lên, sau đó một bóng người người cao lớn đi đến, chính là Thần Dương.
Phía sau gã còn dẫn theo một thanh niên da đen mắt nhỏ áo bào xám, y cúi đầu đứng, thần sắc cung kính.
"Thần Dương, ta tự thấy bản thân ta chưa bao giờ làm chuyện gì bất lợi với ngươi, cũng đã đáp ứng gia nhập Huyền Thành, vì sao ngươi âm mưu ám hại chúng ta?" Hàn Lập thấy Thần Dương xuất hiện cũng không kinh ngạc, ghé mắt liếc qua, chậm rãi nói ra.
"Chậc chậc, Lệ đạo hữu gặp nguy không loạn, quả nhiên là tâm tính tốt, có điều ngươi nói vậy thật ngây thơ buồn cười, chẳng lẽ ngươi cần phải đắc tội với ta, ta mới phải đối phó ngươi ư. Nơi này là Tích Lân Không Cảnh, vốn là nhà giam, chúng ta cũng là kẻ tù tội cực kì hung ác, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở chỗ này đòi công bằng chính nghĩa." Thần Dương cười xùy một tiếng, khinh bỉ nói ra.
"Thụ giáo, hôm nay nếu như ta đã rơi vào trong tay các ngươi, không biết các hạ định xử trí như thế nào?" Hàn Lập nghe vậy nhướng mày, bình tĩnh nói.
"Lệ đạo hữu yên tâm, chúng ta mặc dù là tù nhân phạm tội, những cũng không phải là kẻ điên cuồng thích giết chóc, nơi này là Huyền Đấu Trường của Thanh Dương thành, chúng ta là những kẻ tù tội ngoài săn giết lân thú cùng tu luyện cũng không có việc gì làm, thời gian rất buồn tẻ, quan sát giác đấu chém giết, đánh cuộc cá độ có thể nói là niềm vui thú duy nhất. Mà Huyền Đấu Trường này là 'chỗ chứa vàng' của thành chủ đại nhân, nơi tập hợp báu vật, Lệ đạo hữu ngươi là Nhân tộc, mà Nhân tộc ở Tích Lân Không Cảnh là cực kỳ hiếm thấy, nếu như ngươi xuất hiện thi đấu, ta nghĩ, người xem khẳng định rất nhiều." Thần Dương cười nhạt một tiếng, nhưng nụ cười này lại làm cho người không rét mà run.
"Các ngươi bắt ta, là vì nguyên nhân này?" Hàn Lập nghe vậy, tròng mắt hơi híp lại, trầm giọng hỏi.
"Huyền Thành không nuôi dưỡng người vô dụng, nếu như lúc này ngươi muốn được sống khoẻ mạnh, thì thi đấu giống vậy. Chỉ cần ngươi có thể chứng minh giá trị của mình, có lẽ có khả năng sẽ được tự do." Thần Dương từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt nói ra.
Hàn Lập nghe nói những thứ này, sắc mặt âm tình bất định.
"Người này giao cho ngươi." Thần Dương không tiếp tục để ý Hàn Lập nữa, nói với thanh niên áo bào xám sau lưng.
"Thần đại nhân xin yên tâm, ta sẽ dạy dỗ người này thật tốt, sẽ không xảy ra sơ suất gì." Thanh niên áo xám vội vàng cam đoan nói.
"Rất tốt! Ta mệt rồi, đi nghỉ trước một chút." Thần Dương ngáp một cái, sau đó xoay người đi ra phía bên ngoài.
"Thần đạo hữu, Thạch đạo hữu cùng Giải Đạo Nhân bây giờ ở đâu?" Hàn Lập thấy gã rời đi, vội vàng cao giọng hỏi.
Nhưng Thần Dương không có chút hứng thú nào để ý tới Hàn Lập, dáng người rất nhanh biến mất ở ngoài cửa.