Chương 7 - Tôi chỉ có một cô em gái là Nhiễm Nhiễm

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:01

Câu nói của Mạnh Kỳ Yến kéo tất cả mọi người dồn sự chú ý lên vai chính thực sự của bữa tiệc hôm nay... Khương Thất Ngư. Hôm nay Khương Thất Ngư được Tô Nhậm Mẫn kéo đi làm kiểu tóc, mái tóc dài được uốn thành xoăn, mặc một chiếc váy dài màu lam, tươi đẹp kiều diễm như tinh linh dưới đáy biển. Nếu không nhìn hai miếng bánh kem vị sô cô la trên tay cô thì càng đẹp hơn. Vừa rồi mọi người cũng thấy cô, không để ý đến gương mặt của cô mà chỉ thấy cô đi lung tung khắp nơi ăn này ăn nọ, mọi người còn tưởng là một bà con nghèo nào đó của nhà họ Khương. Lúc này mọi người mới phát hiện con gái ruột nhà họ Khương không chỉ không xấu mà còn xinh đẹp kiều diễm vô cùng. Diện mạo sắc sảo trời sinh có vài phần tương tự với Tô Nhậm Mẫn lúc trẻ, nhưng nhìn tổng thể, vì dung hợp với gen tốt của Khương Nam Sơn mà càng đẹp hơn đôi phần. Trong đầu vài người đàn ông ở đây nhớ lại cảnh tượng tốt đẹp lúc hẹn hò với Tô Nhậm Mẫn năm xưa, trái tim chợt đau nhói. Khương Tử Nhiễm cũng đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô ta là kiểu yếu đuối mong manh. Đối lập với Khương Thất Ngư có vẻ đẹp sắc sảo thì có vẻ không phóng khoáng khá nhiều. Cử chỉ của cô cũng tự nhiên hào phòng, chỉ hơi tham ăn thôi. Tô Nhậm Mẫn muốn nắm lấy tay Khương Thất Ngư, phát hiện tay nào của cô cũng cầm thức ăn nên chỉ đành ôm lấy cánh tay cô. "Đúng vậy, Tiểu Mạnh, để bác giới thiệu, đây là con gái ruột của bác, Khương Thất Ngư." Người chung quanh cũng bắt đầu khen ngợi. "Ảnh hậu Tô, bà xem đi, bà dùng nhan sắc của mình thống trị giới giải trí xong, giờ lại đến lượt con gái bà thống trị, đúng là không chừa đường sống cho nữ minh tinh khác nữa mà." Lời khen này có phần phóng đại. "Phải đấy phải đấy! Xinh đẹp quá đi! Trông cũng dịu dàng thiện lương nữa, đúng là một cô con gái ngoan! Chúc mừng chị nhé." Được khen thì ai mà chẳng vui, Khương Thất Ngư cong cong mí mắt, cười rộ lên, càng thêm xinh đẹp. Trong phút chốc, Mạnh Kỳ Yến nhìn mà ngơ ngác. [Mọi người khen hay quá, khen thêm chút nữa đi, tôi thích nghe lắm. ] [Đừng chỉ khen mặt tôi chứ! Chẳng lẽ vóc dáng của tôi không đẹp sao? Nhìn đôi chân dài một mét tám với cả bộ ngực 36D này đi, bản thân tôi nhìn mà cũng thèm nữa là!] Tô Nhậm Mẫn: "..." Tô Nhậm Mẫn sắp cười xỉu với đứa con gái này rồi. Đây là lời cô muốn nói là nói sao? May mà chỉ mình bà mới nghe được thì tiếng lòng này, mà chồng bà cũng không ở gần đây. Tự luyến quá thể, nhưng bà thích! Có phong thái của bà năm xưa! Khương Tử Nhiễm bị chen ra bên ngoài, siết chặt nắm đấm. Dựa vào đâu chứ? Cô ta mới là nữ chính của thế giới này. Mà Khương Thất Ngư chỉ là một vai phụ mà thôi! Lúc này, cô ta thấy một người đi vào từ phía cửa, mặc bộ vest đen trông rất tinh anh thành thục. Trong mắt Khương Tử Nhiễm trực trào ra nước mắt, nhìn đám người bên phía Khương Thất Ngư, bả vai khẽ run như là đang khóc. Dáng vẻ như bé đáng thương bị mọi người cô lập. Khương Nhất Phàm vừa đến nơi đã nhìn thấy người em gái chung sống cùng mình suốt hai mươi năm bị đối xử như vậy, đáy lòng anh ấy đau nhói. Anh ấy sải bước đi qua, ôm lấy bả vai Khương Tử Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm." Khương Tử Nhiễm làm bộ ngạc nhiên, sau đó nước mắt rơi lã chã, vành mắt đỏ hoe, vô cùng đáng thương. Giọng cô ta hơi run rẩy: "Anh cả, em thấy em thật dư thừa, có phải em nên rời khỏi ngôi nhà này không? Đúng vậy, em nên rời đi mới phải, em chỉ là người ngoài." Khương Nhất Phàm nghe vậy, lòng đau như cắt, chỉ ước gì để cô ả Khương Thất Ngư kia cút khỏi nhà họ Khương ngay! Anh ấy đưa tay xoa đầu Khương Tử Nhiễm: "Em nói gì vậy? Em mãi mãi là người em gái anh cả yêu thương nhất. Chịu ấm ức gì cứ nói với anh, anh làm chủ thay em!" "Ai dọn ra ngoài cũng không đến lượt em dọn, anh hứa đấy." Hiện giờ Khương Nhất Phàm đang quản lý một công ty đầu tư dưới trướng Khương Thị, là thiên tài đầu tư hiếm thấy, cũng coi như một tổng giám đốc bá đạo. Anh ấy vừa nhả ra khí thế, đáy lòng Khương Tử Nhiễm đã an tâm hơn nhiều, cô ta nhào vào lòng Khương Nhất Phàm rồi òa khóc nức nở, nhưng khóe miệng lại nhếch lên. Khương Nhất Phàm nhìn thoáng qua Khương Thất Ngư đang cười vô cùng xán lạn trong đám người, đáy mắt hiện vẻ chán ghét. Anh ấy kéo tay Khương Tử Nhiễm đi tìm Khương Nam Sơn. Khương Nam Sơn đang bị Đường Minh Trạch lôi kéo nói chuyện phiếm. Đường Minh Trạch cứ hỏi ông mãi tại sao ông lại biết chuyện vợ và cha ông ta ngoại tình. Khương Nam Sơn biết nói thế nào đây? Ông cũng đâu thể nói mình nghe thấy tiếng lòng của con gái ruột được. Vậy nên ông nói: "Hôm đó tôi gặp được một gã thầy bói, ông ta bảo ấn đường tôi tỏa sáng, ắt có một người bạn mang màu xanh lục trên đầu, tôi nghĩ đến anh ngay, không ngờ đúng thật." Đường Minh Trạch: "..." Phút chốc Đường Minh Trạch không nói nên lời. Thấy Khương Nhất Phàm đến đây, Khương Nam Sơn vội bảo: "Con trai tôi đến rồi, tôi có chút việc muốn nói với nó. Anh cũng đừng nghĩ nhiều quá, phụ nữ tốt trên thế giới này nhiều lắm, còn nếu không được nữa thì tìm đàn ông." Đường Minh Trạch: "???" Khương Nhất Phàm thấy được cha mình, bèn không vui nói: "Cha à, sao mọi người có thể phớt lờ Nhiễm Nhiễm chứ?" Khương Tử Nhiễm vội kéo ống tay áo của Khương Nhất Phàm, nói nhỏ: "Anh cả, anh đừng nói thế, hôm nay là sân nhà của chị gái, em bị gì cũng không sao, chỉ cần chị vui là được." Khương Nhất Phàm nghe vậy càng đau lòng cho Khương Tử Nhiễm hơn. Em gái của anh ấy quá hiền lành và hiểu chuyện rồi. Thế thì dễ bị bắt nạt lắm! Khương Nhất Phàm an ủi cô ta: "Gì mà sân nhà của chị gái? Em nhìn xem ai chấp nhận cô ta? Năm anh em tụi anh chỉ chấp nhận một người em gái là em thôi." Ánh mắt Khương Tử Nhiễm chợt lóe lên ý cười đắc thắng, nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng khuyên bảo: "Anh cả à, mọi người đừng như thế, chị ấy đã chịu khổ bên ngoài nhiều lắm rồi." Khương Nam Sơn nghe hai người đối thoại cũng có chút động lòng. Đứa con gái nuôi này thật sự hiểu chuyện. Chắc những điều ở tương lai là nhầm lẫn gì thôi. Dù tiếng lòng của Khương Thất Ngư bảo rằng những chuyện trước kia là thật, nhưng không có nghĩa chuyện ở tương lai có thể đoán được chính xác. Suy cho cùng tương lai có thể thay đổi trong phút chốc. Khương Nam Sơn xoa đầu Khương Tử Nhiễm: "Chúng ta sẽ không phớt lờ con đâu, con cũng là con của cha mẹ mà, chúng ta cùng đi tìm mẹ con nhé." Tô Nhậm Mẫn hàn huyên với bạn bè chán chê rồi cũng dắt Khương Thất Ngư đến tìm Khương Nam Sơn. Nhìn thấy Khương Nhất Phàm, bà mỉm cười giới thiệu: "Nào, Nhất Phàm, đây là em gái ruột của con, Khương Thất Ngư." Khương Thất Ngư rất khó xụ mặt với người đẹp, cô cười chào hỏi: "Anh cả." [Đây là anh cả thiên tài đầu tư đó à? Cũng đẹp trai đấy, hì hì. ] Khương Nhất Phàm vốn không định nhìn Khương Nhất Ngư, nhưng bỗng dưng nghe được một giọng nói khen mình, anh ấy nhíu mày. Ai đang bảo anh ấy đẹp trai đó? Ngay giây sau, anh ta sực phản ứng lại, là giọng của Khương Thất Ngư. Chẳng lẽ là tiếng lòng của cô? Thấy những người khác vẫn như bình thường. Khương Nhất Phàm đè nén sự khó hiểu trong lòng, hờ hững đáp: "Đừng gọi tôi là anh cả, tôi chỉ có một cô em gái là Nhiễm Nhiễm."