Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Bĩ Hắc15-11-2024 15:03:00
Cả Khương Thất Ngư và Khương Tứ Hải đồng thời khiếp sợ ngẩng đầu nhìn lại.
[Mẹ nó, làm mình cứ tưởng mình đang bị cướp dâu trong lễ cưới không chứ!]
Khương Tứ Hải: "..."
Mạnh Kỳ Yến bước tới, sắc mặt lạnh lùng: "Quá nguy hiểm! Khương Thất Ngư."
Khương Thất Ngư nhăn mặt: "Phú quý..." hiểm trung cầu mà*!
*Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Nhưng Khương Thất Ngư không nói ra ba chữ cuối cùng.
Khương Tứ Hải mở to mắt: "Cô cũng biết tên mụ của tôi? Mạnh Kỳ Yến, sao cái gì cậu cũng nói ra hết vậy?"
Khương Thất Ngư: "???"
Mạnh Kỳ Yến lạnh lùng liếc nhìn Khương Tứ Hải, lại quay sang Khương Thất Ngư, dịu dàng khuyên bảo: "Chúng ta cứ tiếp tục quay chương trình như bình thường, những chuyện này cứ để cảnh sát lo là được."
Khương Thất Ngư lắc đầu, dõng dạc nói: "Không được! Là một thanh niên tốt của thế kỷ hai mươi mốt, tôi cần phải đóng góp một phần sức lực trừ gian diệt ác!"
Mạnh Kỳ Yến thấy cô kiên quyết như vậy: "Vậy thì tôi cũng đi."
Khương Thất Ngư: "..."
Khương Thất Ngư dùng ý niệm nói với hệ thống: "Tôi có lý do hợp lý nghi ngờ boss phản diện nghe thấy lời của Đại Áp, muốn đến đó ăn chực uống chực."
Hệ thống: "..."
Im lặng là vàng.
Nào ai hiểu thấu nỗi lòng tan nát của nó đây!
Để đảm bảo an toàn, Khương Tứ Hải và đồng đội đã tắt sóng truyền hình về khu vực này của chương trình.
Cùng lúc đó, Tần Tạ xuất hiện trước ống kính, thông báo: "Tối nay chúng ta sẽ tách nhóm ra hành động, Khương Thất Ngư và Mạnh Kỳ Yến sẽ thực hiện một nhiệm vụ bí mật, những người khác theo tôi về doanh trại, hoàn thành các nhiệm vụ khác."
"Nhiệm vụ bí mật của họ sẽ không được phát trực tiếp, chúng tôi sẽ cắt nối biên tập rồi đưa vào bản phim chính, mong mọi người đón xem."
—[Buổi tối không thấy cô giáo Ngô, xem như cuộc sống của tôi chẳng còn gì vui nữa!]
—[Đạo diễn sớm tiết hiểu làm nhiệm vụ bí mật đấy!]
—[Đạo diễn ơi, sao Tử Hàm nhà tôi không đến quay chương trình thế?]
Khương Ngũ Hồ cũng muốn đi, nhưng cậu ta vừa nhận ra Khương Tứ Hải.
Nghĩa là chuyện này chắc chắn không đơn giản, có lẽ là đi bắt tội phạm.
Thế thì cậu ta không đi nữa.
Cậu ta sẽ ở doanh trại cổ vũ cho công chúa Ngô và anh tư!
Khi chuẩn bị tách nhóm ra hành động, Khương Tử Nhiễm đột nhiên giơ tay: "Đạo diễn, tôi cũng muốn đi thực hiện nhiệm vụ bí mật!"
Tần Tạ: "..."
Tần Tạ nhìn Khương Tứ Hải.
Khương Tứ Hải vẫn chưa thể lộ thân phận, anh ta chỉ có thể nói nhỏ: "Không phải ai cũng phù hợp để đi."
Chắc là em gái có thể nghe ra được giọng của anh ta nhỉ?
Nhưng đáng tiếc, Khương Tử Nhiễm lại không nhận ra.
Cô ta chỉ vào Khương Tứ Hải, mắng: "Anh là cái thá gì? Đây là chuyện anh có thể nhúng tay vào sao?"
Lúc này máy quay livestream đã đi theo các khách mời khác, người xem không nhìn thấy vẻ mặt hống hách lúc này của Khương Tử Nhiễm.
Nhưng Khương Tứ Hải lại một lần nữa ngẩn người.
Sao em gái anh ta lại là loại người này chứ?
[Chậc, Khương Phú Quý toát mồ hôi hột rồi nhỉ? Anh vẫn chưa biết đâu, Khương Tử Nhiễm còn nhiều bộ mặt lắm!]
[Trong số đó là cô ta thường xuyên hành hạ động vật nhỏ, con của con của con chó đốm là vật đính ước của cha mẹ, có một con bị cô ta ném chết rồi. ]
Khương Tứ Hải choáng váng bởi tiếng lòng của Khương Thất Ngư.
Sao có thể?
Em gái thích động vật nhỏ lắm mà!
Anh ta thường thấy em ấy cho mèo hoang ăn uống.
Khương Ngũ Hồ chưa đi xa, cậu ta cũng nghe thấy.
Nhưng cậu ta lại chú ý đến điều khác.
Con chó đốm là tín vật đính ước của cha mẹ?
Sao cậu ta không biết chuyện này, để về hỏi cha mẹ thử xem sao.
[Còn con mèo nhỏ mà anh nuôi trước đây nữa, nó cũng bị cô ta đá gãy chân, vì cô ta có một sở thích kỳ quái, thích ngửi mùi phân mèo, mà phải ngửi loại mới vừa đi ra, còn nóng hổi mới chịu. ]
[Có lần con mèo lớn của anh bị cô ta dọa sợ, cào cô ta một cái, thế là bị cô ta đá cho què chân. Tội nghiệp mèo lớn, chẳng mấy chốc đã về chầu hành tinh mèo. ]
[Sau đó vì thấy anh đau lòng, người nhà không cho phép ai nuôi mèo nữa, cô ta chỉ còn cách đi ngửi phân mèo hoang, tạo cho người ta cảm giác như cô ta đang nuôi nấng mèo hoang vậy. ]
[Mèo hoang cũng không ngờ, nó muốn thức ăn của cô ta, còn cô ta lại nhắm đến phân của nó. ]
Khương Tứ Hải: "..."
Khương Ngũ Hồ: "..."
Một lát sau, Khương Tứ Hải hồi thần từ cú sốc, không giả vờ nữa, kéo Khương Tử Nhiễm ra một bên rồi tháo mũ xuống.
"Nhiễm Nhiễm, anh là anh tư của em, em đừng đi, bọn anh qua đó là có chuyện cần giải quyết."
Khương Tứ Hải vẫn không muốn Khương Tử Nhiễm lấy thân mạo hiểm.
Những điều mà Khương Thất Ngư nói trong lòng cũng chưa chắc đã đúng hoàn toàn, cần phải điều tra thêm.
Khương Tử Nhiễm mở to mắt kinh ngạc.
Thì ra là anh tư!
Anh tư luôn đối xử rất tốt với cô ta, những ấm ức cô ta phải chịu trong mấy ngày qua bỗng chốc ùa về.
"Anh tư, hu hu hu."
Cô ta ôm anh ta khóc nức nở.
Khương Tứ Hải cảm thấy lòng mình mềm nhũn, vỗ lưng cô ta: "Không sao rồi, Nhiễm Nhiễm, anh tư đến rồi, anh tư đến rồi."
Em ấy vẫn là cô bé cần được anh ta bảo vệ như ngày nào.