Chương 41 - Anh ta có thể đăng ký không?

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Nghe thấy câu tiếng lòng này, Khương Tứ Hải mới quay đầu nhìn lại. Nhiễm Nhiễm thật sự đã biến mất rồi! Đầu óc anh ta "ong" lên một tiếng. Nhưng anh ta vừa định xông vào bên trong thì bị đội trưởng giữ lại: "Cậu định làm gì?" Anh ta nôn nóng nói: "Em gái tôi vào trong đó rồi, tôi phải đi cứu em ấy!" Đội trưởng nhíu mày: "Cậu vào lúc này không chỉ nguy hiểm mà còn đánh rắn động cỏ, cậu bảo Khương Thất Ngư nghĩ cách đi, cô ấy thông minh lắm." Khương Tứ Hải sốt ruột vô cùng: "Cô ta có thể nghĩ ra cách gì chứ?" Nhưng dù nói thế, vì lấy đại cục làm trọng, anh ta cũng chỉ có thể án binh bất động trước. Anh ta nói với Khương Thất Ngư: "Tôi vừa phát hiện Nhiễm Nhiễm vào trong đó rồi, cô nghĩ cách bảo đảm an toàn cho em ấy đi." Khương Thất Ngư mượn cớ nhặt đồ, khẽ đáp: "Bảo đảm không nổi." Khương Tứ Hải: "..." Khương Tứ Hải sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: "Thế này nhé, chỉ cần cô có thể đảm bảo an toàn cho em ấy, tôi sẽ thỏa mãn một yêu cầu của cô, yêu cầu gì cũng được!" Chẳng phải cô nàng chỉ muốn được mấy anh trai chú ý thôi sao? Anh ta có thể miễn cưỡng giúp cô một tay! Khương Thất Ngư rục rịch trong lòng. Đừng thấy Khương Tứ Hải làm cảnh sát lương không cao, nhưng tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh ta đã có tới một triệu tệ rồi. Anh ta đã tích góp được một khoản lớn, chuẩn bị tháng sau sinh nhật Khương Tử Nhiễm sẽ tặng cô ta một chiếc váy mà đã thích từ lâu. Chiếc váy gì mà đến tận mấy triệu? Mặc vào là có thể đăng cơ hay gì? Khương Thất Ngư không hiểu lắm, nhưng khóe miệng cô khẽ cong lên. Đây là do chính Khương Tứ Hải tự nói ra, đừng trách cô không khách sáo nhé. Cô mượn cớ mút chân cua, khẽ nói: "Thành giao!" Gã bịt mắt chẳng còn tâm trí ăn cơm, giờ chỉ đợi Khương Thất Ngư ăn xong, muốn nhờ cô tính toán vận mệnh tương lai cho mình. Gần đây mí mắt gã ta cứ giật giật, luôn cảm thấy sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. Nghe nói cô rất giỏi hóa giải tai ương, muốn nhờ cô giúp hóa giải một chút! Gã ta thành kính lên tiếng: "Đại sư." Khương Thất Ngư giơ một ngón tay lên, làm bộ làm tịch nhắm mắt lại: "Đừng nói chuyện, tôi đột nhiên cảm nhận được điều gì đó..." * Bên này, Khương Tử Nhiễm lợi dụng bóng tối, trèo qua một cửa sổ phía sau nhà máy. Cô ta đứng vững, nhìn sơ qua tình hình bên trong, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai. Khương Thất Ngư quá vô dụng, vào đó một buổi trời rồi mà chẳng có động tĩnh gì, nói không chừng đã bị chúng bắt rồi, vẫn phải dựa vào cô ta mới được! Chỉ cần cô ta có thể tìm ra bằng chứng phạm tội của bọn chúng, công lao này vẫn là của cô ta! Sau khi trèo vào, chẳng thấy một ai, cũng chẳng có chút nguy hiểm nào. Khương Tử Nhiễm rất vui vẻ. Không hổ danh là nữ chính của thế giới này, vận may của cô ta tốt đến mức bùng nổ. Vừa nghĩ vậy, ngay giây sau, cô ta bị một cái bao tải chụp lên đầu. Cô ta vừa định hét lớn, một cú đập vào đầu đã khiến cô ta ngất đi! Bên này, ở nơi được coi là phòng khách. Gã bịt mắt giờ đây có thể nói là bội phục Khương Thất Ngư sát đất rồi! Cô ngồi ở đây mà vẫn có thể tính ra có người trèo vào từ cửa sổ phía sau! Hai tên đàn em đã đưa người tới, giờ người đó bị ném xuống đất. Khương Thất Ngư nhận ra hai tên đàn em này là những người vừa rồi chưa hề gặp. [Bên trong này chắc ít nhất có tám tên đàn em, cộng thêm gã bịt mắt và cô nàng tóc xoăn nữa, tối thiểu cũng có mười người. ] Gã bịt mắt nhíu mày hỏi: "Đại sư, người phụ nữ này là ai vậy?" Chẳng lẽ bọn họ đã bị phát hiện rồi sao? Lúc này Khương Tử Nhiễm đã tỉnh lại, chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen kịt. Cô ta vùng vẫy kêu lên: "Mau thả tôi ra! Mau thả..." Khương Thất Ngư đi đến bên cạnh bao tải, đá cho Khương Tử Nhiễm một cú rồi mới thản nhiên nói: "Nói sao nhỉ, đây là đào hoa xấu của anh đấy." Gã bịt mắt giật mình kinh ngạc: "Hả?" Cô nàng tóc xoăn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người dưới đất. Khương Thất Ngư ngồi xuống lần nữa, vừa uống rượu đào hoa vừa nói: "Buổi chiều anh có lên chợ một chuyến, vì ăn phải đồ hỏng nên đi khám bác sĩ phải không?" Gã bịt mắt gật đầu: "Đúng, có chuyện như vậy." Khương Thất Ngư chỉ vào người dưới đất: "Cô ta cũng đi khám bệnh, nhìn thấy anh ở ngoài thì đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rồi cứ thế đi theo anh, ban ngày không dám vào, đợi trời tối mới dám lẻn vào, cô ta định đêm nay chui vào chăn của anh đấy." Mặt Khương Tử Nhiễm bị đá một cú, cắn phải lưỡi, đau đến mức nước mắt chảy ra. Giờ lại tận tai nghe thấy Khương Thất Ngư bịa đặt về mình, cô ta tức đến suýt ngất đi! Cô ta vùng vẫy dữ dội hơn! Gã bịt mắt vừa định nói gì đó thì thấy tình nhân của mình đứng dậy, đi đến bên cạnh bao tải, ngồi xuống, kéo bao tải ra. Ả nhìn người dưới đất, hỏi rất nghiêm túc: "Mắc gì lại thích một người xấu như vậy?" Gã bịt mắt cũng nhìn người dưới đất, hai bên mặt không cân đối, quả thật rất xấu, vội vàng lắc đầu: "Cục cưng à, anh đâu có thích cô ta, là cô ta đơn phương thích anh thôi." Cô nàng tóc xoăn không để ý đến gã ta, mà tát cho Khương Tử Nhiễm thêm một cái: "Tôi hỏi cô, sao lại thích một gã xấu xí thế này?" Khương Tử Nhiễm: "..." Gã bịt mắt: "..." Khương Thất Ngư suýt bật cười, nhưng cô là người chuyên nghiệp, thản nhiên nói: "Cô ta là người câm." [Đừng thấy tên trùm này bình thường hống hách dương oai, nhưng lại rất sợ cô nhân tình này. Vì hiện giờ gã ta không thể lộ mặt, nên toàn nhờ cô ta bán hàng giúp mình. ] [Thực ra gã bịt mắt biết rõ cô ta có quan hệ với Đại Áp, nhưng chỉ dám tức mà không dám nói! Thậm chí anh ta còn từng đề xuất chơi ba, nhưng bị cô nhân tình từ chối, vì cô ta không muốn chia sẻ Đại Áp với anh ta. ] [Đừng thấy Đại Áp có vẻ ngốc nghếch, nhưng công lực thì không phải dạng vừa, có thể nói là tiếng lành đồn xa! Ai dùng qua cũng khen ngợi. ] [Thật muốn Đại Áp mở lớp học, để mấy người bất lực kia vào mà học hỏi ghê!] Khương Tứ Hải: "..." Hóa ra ở đây lại có nhiều chuyện phức tạp đến vậy? Anh ta có hơi bị ngộp bởi mấy thông tin đó rồi. Nếu Đại Áp mở lớp, vậy anh ta có thể đăng ký không? Không, không phải, nghĩ tầm bậy tầm bạ gì thế này! Khương Tứ Hải véo mạnh vào đùi mình! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn suy nghĩ lung tung. Tất cả là tại Khương Thất Ngư khiến anh ta suy nghĩ lệch lạc! Anh ta cố gắng kéo suy nghĩ trở lại vấn đề chính. Vừa rồi Khương Thất Ngư nói Nhiễm Nhiễm bị câm? Chuyện gì vậy? Ngay giây sau, Khương Tứ Hải hiểu ra, chắc chắn đây là kế sách của Khương Thất Ngư. Anh ta thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cảm thấy Khương Thất Ngư có vẻ thật sự khá thông minh. Khương Tử Nhiễm trợn tròn mắt, lập tức mở miệng nói: "A ba a ba a ba..." Khương Tử Nhiễm: "..." A a a a! Vừa rồi là ai? Là ai đá một cú làm cô ta câm luôn thế này? Thấy là người câm, cô nàng tóc xoăn không còn hứng thú nữa, lạnh lùng nói: "Kéo ra ngoài giết đi." Đồng tử Khương Tử Nhiễm co giật, liên tục lắc đầu: "A ba a ba..." Đây là lần đầu tiên Khương Tử Nhiễm cảm nhận được mối đe dọa từ cái chết, cô ta sợ hãi đến cực độ! Khương Thất Ngư ngồi cùng với gã bịt mắt. Thực ra Khương Tử Nhiễm đang nhìn Khương Thất Ngư, nhưng gã bịt mắt tưởng cô ta đang nhìn mình. "Cô nhìn tôi cũng vô ích thôi, cục cưng của tôi đã quyết định rồi, hơn nữa hôm nay cô đã tìm đến tận chỗ chúng tôi, không chết cũng không được." Lúc này Khương Thất Ngư lên tiếng: "Các người không thể gây thêm sát nghiệp nữa." Gã bịt mắt và cô nàng tóc xoăn đồng thời nhìn về phía Khương Thất Ngư. Giọng Khương Thất Ngư trở nên trầm thấp: "Vận mệnh tương lai của các người vốn đã rất tệ rồi, nếu lại giết người thì chỉ càng tệ hơn thôi." Gã bịt mắt và cô nàng tóc xoăn nhìn nhau. Gã bịt mắt thành kính hỏi: "Vậy đại sư nghĩ chúng tôi nên làm thế nào?" Khương Thất Ngư thản nhiên: "Ném xuống nước, để cô ta tự bơi về đi." Khương Tử Nhiễm: "..." Đây là chuyện mà con người làm ra được à? Khương Tử Nhiễm nhanh chóng bị mấy tên đàn em ném xuống con sông bên cạnh. Khi Khương Tứ Hải cứu được Khương Tử Nhiễm, chỉ thấy mặt cô ta sưng vù, tinh thần cũng hoảng hốt. Khương Tứ Hải rất tức giận: "Sao lại làm Nhiễm Nhiễm thành ra thế này?" Lúc này Khương Thất Ngư đang ăn đồ ăn khuya, mượn cớ uống canh, cô khẽ hỏi: "Anh chỉ cần nói có giữ được mạng không thôi?" Khương Tứ Hải: "..."