Chương 30 - Bọn lừa đảo bây giờ thật táo tợn!

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Khương Thất Ngư tát Mạnh Kỳ Yến xong thì tỉnh táo hẳn, cắn răng lắc đầu: "Tôi là một đại sư có nguyên tắc, không thể nhận tiền của các anh." Ba người kia ngạc nhiên tột độ. Thế mà không nhận tiền! Họ đúng là may mắn mới gặp được một cao nhân đắc đạo như thế này! Ánh mắt của ba người tràn đầy sự sùng bái. Đại Áp chắp tay trước ngực, cung kính hỏi: "Vậy chúng tôi có thể làm gì để đáp lại đại sư? Chúng tôi không thể để đại sư hóa giải mà không nhận gì." Khương Thất Ngư sờ sờ bộ râu không tồn tại, suy nghĩ một chút: "Có việc các anh có thể làm, đi theo tôi." Đột nhiên lại xuất hiện thêm một người đứng cạnh Khương Thất Ngư, Đại Áp nghi ngờ hỏi: "Đại sư, người này là ai?" Khương Thất Ngư quay đầu nhìn thì thấy Khương Ngũ Hồ, lắc đầu: "Không quen, hình như là kẻ ngốc làng bên." Khương Ngũ Hồ: "..." Khương Thất Ngư ngậm tăm xỉa răng trong miệng: "Đi thôi." Hệ thống la to trong đầu Khương Thất Ngư: "Ký chủ! Rốt cuộc chị định làm gì? Ba người này toàn là kẻ liều mạng, chị coi chừng chơi với lửa có ngày chết cháy như chơi đấy!" Khương Thất Ngư dùng ý niệm trả lời: "Cậu bớt bận tâm chuyện của người đẹp đi." Hệ thống: "..." Nó thật sự cảm thấy tự kỷ rồi. Nhưng mà, Đại Áp đi theo sau Khương Thất Ngư, thấy Mạnh Kỳ Yến cứ đi sát bên cô, tỏ vẻ không vui. Gã đi lên trước, đứng chắn giữa Mạnh Kỳ Yến và Khương Thất Ngư, nghiêm mặt nói với Mạnh Kỳ Yến: "Cậu đi xa chút, đừng quấy nhiễu đạo tâm của đại sư chúng tôi." Người đàn ông này trông như hồ ly tinh vậy. Mạnh Kỳ Yến: "..." —[Khương Thất Ngư định dẫn ba người đàn ông cao to đi đâu? Định làm gì thế?] —[Mẹ nó! Năm người đàn ông đi theo sau cô ấy, trông giống như vệ sĩ vậy. ] —[Đại tiểu thư ra phố! Người rảnh rỗi tránh đường! Đại tiểu thư ra phố, người rảnh rỗi tránh đường!] Hình ảnh này bị nhiều cư dân mạng cắt ghép rồi đăng lên mạng, trở thành một trào lưu nổi tiếng. Tên của Khương Thất Ngư lại lên hot search. Bây giờ, weibo của cô đã có một triệu năm trăm ngàn người theo dõi. Mặc dù phần lớn có thể là anti-fan, nhưng nổi tiếng bằng tai tiếng thì cũng là nổi tiếng mà! Lý Lâm vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì vận may trời phú cũng đến với cô ấy rồi! Đi được vài bước, Khương Ngũ Hồ nhìn lén thấy ba gã đàn ông không chú ý, bèn túm Mạnh Kỳ Yến lại. Mạnh Kỳ Yến có chút kinh ngạc, lại bị Khương Ngũ Hồ ôm từ phía sau rồi bịt miệng: "Ảnh đế Mạnh, tôi có chuyện muốn nói với anh." Đầu óc Khương Thất Ngư khá nhạy bén, nhận ra tình hình phía sau thì chấn động. [Vãi chưởng! Chú chó ngốc này bị sự kiện đêm qua của Dương Thư Phàm kích thích mà đổi xu hướng tính dục rồi sao?] [Nhưng bé đẹp trai này thích nữ mà đúng không nhỉ? Anh ta làm vậy là đang ép người ta đồng tính!] Khương Ngũ Hồ: "..." Ai nói? Chuyện không có thật! Cả đời này cậu ta chỉ yêu các chị gái thôi! Nhưng bây giờ cậu ta không thể nói gì, chỉ có thể nhẫn nhịn, lấy đại cục làm trọng. Kéo Mạnh Kỳ Yến vào một chỗ khuất, Khương Ngũ Hồ nhỏ giọng nói: "Ba người vừa rồi là tội phạm sản xuất ma túy!" Lần đầu tiên trong đời Khương Ngũ Hồ gặp phải tình huống như thế này, cậu ta rất sợ hãi, cần thiết tìm một người bàn bạc. Mạnh Kỳ Yến gạt bàn tay ôm lấy cánh tay mình của Khương Ngũ Hồ ra, hỏi: "Làm sao cậu biết được?" Khương Ngũ Hồ đảo mắt: "Tôi... Trước đây tôi nghe anh tư của tôi nói qua việc này, còn tình cờ còn thấy ảnh của ba người đó." Mạnh Kỳ Yến biết anh tư của Khương Ngũ Hồ là Khương Tứ Hải, là bạn học rất thân với anh. Sau khi xuất ngũ từ quân đội, anh ta chuyển công tác tại cục cảnh sát Bắc Kinh. Mạnh Kỳ Yến tin lời, ánh mắt nhìn về phía cô gái đằng trước trở nên tối sầm. Cô có biết không? Chắc là biết rồi chứ? Rất rất nhiều lần trước đây, cô luôn làm những chuyện khiến anh không ngờ tới, như chuyện có thể đoán trước được tương lai vậy. Khương Ngũ Hồ căng thẳng chết đi được: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Chúng ta có nên báo cảnh sát không?" Báo cảnh sát ngay là đúng. Nhưng bây giờ cậu ta không có điện thoại. Mượn một cái thì cũng không khó. Nhưng Mạnh Kỳ Yến lại nghĩ. Nếu là sản xuất ma túy, chắc chắn có hang ổ. Bắt ba người này cũng vô ích. Nếu không thể bắt trọn ổ thì chỉ làm chúng cảnh giác hơn, rồi lại đổi chỗ khác tiếp tục. Anh có chút do dự, cuối cùng quyết định báo cho Khương Tứ Hải một tiếng. Anh trầm giọng trấn an Khương Ngũ Hồ: "Cậu đừng hoảng hốt, tôi đi mượn điện thoại báo cho anh tư của cậu." Dù bên này không thuộc phạm vi quản lý của anh ta, nhưng cảnh sát đều có kết nối riêng, anh ta cũng có thể thông báo cho lực lượng cảnh sát ở đây. Nếu muốn tiêu diệt một băng nhóm sản xuất ma túy, cộng thêm dưới tình huống không biết số lượng của đối phương bao nhiêu, chắc chắn cần nhiều lực lượng cảnh sát. Có lẽ còn phải điều động cảnh sát từ nơi khác đến. Sau một loạt quy trình, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, họ phải kéo dài thời gian giữ chân ba gã này. Có lẽ Khương Thất Ngư cũng nghĩ vậy, nhưng cô chưa có cơ hội báo cho cảnh sát. Mạnh Kỳ Yến gọi với lên Khương Thất Ngư: "Mọi người đi trước đi, tôi đi vệ sinh một lát." Khương Ngũ Hồ lại túm lấy cánh tay Mạnh Kỳ Yến: "Tôi cũng đi tôi cũng đi." Khương Thất Ngư không biểu lộ gì, tiếp tục đi về phía trước. Đại Áp thì lại lẩm bẩm: "Hai người đàn ông thế mà cùng đi vệ sinh với nhau!" Khương Thất Ngư nói hươu nói vượn: "Đừng để ý tới họ, họ là một đôi." Đại Áp: "..." Đại Áp cực kỳ sốc! Gã còn tưởng người đàn ông kia có ý định gì đó với đại sư của gã kia kìa! Có vẻ như gã nghĩ quá nhiều rồi! Mạnh Kỳ Yến và Khương Ngũ Hồ trở về khu chợ. Một bác gái đi tới. Mạnh Kỳ Yến nhìn bác ấy bằng đôi mắt đào hoa thâm tình, lịch sự hỏi: "Người đẹp, có thể cho tôi mượn điện thoại không? Điện thoại của tôi hết pin rồi." Bác gái nào từng gặp được một anh chàng đẹp trai như Mạnh Kỳ Yến, lại còn gọi bác ấy là người đẹp. Lập tức cảm thấy tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng: "Được, được." Mạnh Kỳ Yến lấy được điện thoại, sợ gọi điện bị nghe thấy sẽ gây nên khủng hoảng, anh chọn gửi tin nhắn cho Khương Tứ Hải. [Thôn Tam Tam có một nhà máy sản xuất ma túy, có ba phần tử phạm tội đã bị tôi giữ chân, nhanh chóng theo dõi livestream của tôi. Mạnh Kỳ Yến. ] Khương Tứ Hải đang trực ban tại cục cảnh sát, nhìn thấy tin nhắn này, anh ta mỉm cười, lập tức trả lời: [Tôi là Tần Thủy Hoàng, gửi tôi hai trăm nghìn tệ giúp tôi hồi sinh, tôi sẽ phong cho cậu làm đại tướng quân!] Bọn lừa đảo bây giờ thật táo tợn, còn dám lừa đến chỗ anh ta.