Chương 15 - Bị dọa bởi sự điên loạn của Khương Thất Ngư rồi?

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

— [Ha ha ha ha không hổ là đạo diễn tiết sớm, hiểu chúng ta muốn xem gì! Thứ chúng ta muốn xem là minh tinh chịu khổ!] — [Chương trình nào mà anh ta không như thế? Tôi quen quá rồi. ] — [Minh tinh dựa vào bản thân mà sống chẳng phải quá đơn giản sao? Chắc chắn sẽ gặp được fan! Nhưng kẻ vô danh tiểu tốt như Khương Thất Ngư thì khổ rồi. ] — [Chắc chắn cô ta sẽ là gánh nặng cho người khác!] Khương Tử Nhiễm và Dương Thư Phàm cũng nghĩ thế. Họ sợ gì chứ? Chắc chắn các thôn dân này chưa từng được gặp ngôi sao lớn, nhìn thấy họ còn chẳng phải sẽ ngoan ngoãn bưng đồ ăn ngon, đưa phòng ở tốt nhất cho họ sao? Huống hồ Khương Tử Nhiễm còn có hệ thống, nó sẽ giúp ích cho cô ta một vài chuyện nên không có gì phải sợ. Khương Tử Nhiễm nhìn Khương Ngũ Hồ, hôm nay có vẻ rất kỳ lạ: "Anh Năm, ta đi chung nhé." Khương Ngũ Hồ nhìn Khương Tử Nhiễm, nhận ra cô ta cách Dương Thục Phàm quá gần nên vội lắc đầu: "Không được, anh đi với..." Cậu ấy nhìn sang Hạ Nam Thăng. Tên này không được, quá ngắn, cậu ấy coi thường. Lại nhìn Khương Thất Ngư. Khương Thất Ngư trừng mắt nhìn cậu ấy. Nhỏ này cũng không được, hình như cô không thích gặp cậu ấy cho lắm. Sau đó cậu ấy nhìn về phía Mạnh Kỳ Yến: "Anh đi với ảnh đế Mạnh rồi." Khương Thất Ngư trước giờ không thèm để tâm vụ hòa hợp với tập thể, một mình cô ngông nghênh đi đằng trước, không biết từ đâu hái được cọng cỏ đuôi chó ngậm lên miệng, trông rất giống một tên du côn trong thôn. Là loại người con nít thấy là đi đường vòng hết. Mạnh Kỳ Yến nhìn Khương Thất Ngư, đi theo cô, Khương Ngũ Hồ đuổi theo Mạnh Kỳ Yến. Khương Tử Nhiễm nhíu mày. Rốt cuộc thằng ngu Khương Ngũ Hồ này bị sao thế? Đi được vài bước, Khương Thất Ngư bỗng dừng bước, quay đầu nhìn chung quanh, ngạc nhiên kêu lên: "Vali của tôi đâu? Vali bự chảng của tôi đâu rồi?" Cô đã nhét rất nhiều đồ ăn vặt với nước ngọt vào đó đấy! Lúc này mọi người cũng nhận ra. Mẹ nó! Vali vẫn còn trên xe buýt chưa lấy xuống! Vật dụng hàng ngày và quần áo để thay đều nằm trong vali hết! Tần Tạ đến căn cứ của đạo diễn, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của mọi người trên màn ảnh thì cười phá lên. Nít ranh! Đòi đấu với anh ta? Coi anh ta có đùa chết họ hay không nè! — [Ha ha ha ha! Tàn nhẫn, vẫn là đạo diễn tiết sớm của chúng ta tàn nhẫn nhất! Chương trình khác sẽ để khách mời chừa lại ít nhất hai ba món đồ, còn anh ta hay rồi, cục shit cũng không có! Điện thoại cũng cầm đi!] — [Cười bò, đây là cuộc sống mới gì chứ? Là sinh tồn ở nông thôn mới đúng. ] — [Bọn họ biến tướng lừa khách mời thảm quá trời. ] Nhận ra đây là chuyện tốt của Tần Tạ, Khương Thất Ngư hung tợn nói với máy quay: "Cả đời tôi như đi trên băng mỏng, không ngờ ngả vào tay thằng nhóc như anh." Tần Tạ ở căn cứ ăn mì nóng hổi, uống một hớp trà, cười càn rỡ: "Ngày lành của cô còn ở phía sau kia kìa, Khương Thất Ngư." Hừ! Này thì lộ chuyện anh ta tiết sớm. Lên hot search, vừa rồi mẹ anh ta còn gọi điện đến đây, bảo anh ta về nhà khám bác sĩ trung y. Mất hết mặt mũi! Mấy người bạn gái cũ trước cũng đăng bài nói bóng nói gió chúc mừng anh ta, tức chết rồi! Hết cách, chuyện đã xảy ra, trong lòng mọi người có sôi trào đến đâu thì ngoài mặt cũng phải chấp nhận. Dương Thư Phàm thấy hơi bực bội. Trong vali của cô ta còn một hộp ba con sâu, đến lúc đó không lấy ra dùng được rồi. Một con đường gồ ghề lồi lõm nhìn không thấy điểm cuối, mọi người đi khoảng nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy một ông cụ ngồi ở đầu ruộng. Mọi người đến gần thì thấy bên cạnh ông cụ có một tấm biển lớn. "Ở đây có thể kiếm được đồng vàng để đổi hàng hóa trong thôn, giá hàng đại khái là một cái bánh bao một đồng vàng." Rất rõ ràng, đây là NPC tổ chương trình sắp xếp! Sáng sớm mọi người đã bị bắt đi, đến giờ đã đói đến hóp cả bụng. Khương Thất Ngư đói đến mức cảm thấy mình có thể ăn hai cái đầu heo trong phút mốt. Cô vừa định hỏi tình hình, nhưng vẫn bị Khương Tử Nhiễm giành trước một bước. Cô ta nũng nịu hỏi: "Ông ơi - Xin hỏi chúng tôi kiếm đồng vàng bằng cách nào vậy?" Ông cụ đội chiếc mũ rơm, bộ dạng không để ý đến ai, cúi đầu phớt lờ Khương Tử Nhiễm. Khương Tử Nhiễm hơi xấu hổ, đứng đờ tại chỗ. Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Khương Thất Ngư. "Đinh! Có drama!" Khương Thất Ngư nheo mắt: [Vãi chưởng! Lão Vương này không đơn giản nha! Ngủ với bà Trương xong lại quay sang ngủ với bà Lý, cuối cùng còn làm một phát dưới đất với chồng của bà Lý! Hôm nay hơi kiệt sức nên ngủ rồi!] [Ai trong số ba người ông ta cũng nói chỉ yêu mình họ, là một lão hải vương cắm sừng hai đầu! Vợ ông ta còn bị ông ta lừa đến mức xoay mòng mòng, nửa đêm còn tưởng ông ta ra ngoài ruộng tưới nước!] Khuôn mặt tinh xảo của Khương Ngũ Hồ nhăn thành một cục, nhìn về phía lão Vương. Người trong thôn này đều chơi lớn vậy sao? Khương Thất Ngư cười khinh khỉnh bước qua, hô to một tiếng: "Ê, lão khốn, nổ đồng vàng đê!" Lão Vương nghe tiếng quát thì giật mình, mở mắt ra, suýt nữa ngả xuống khỏi ghế đẩu. — [Con mụ điên Khương Thất Ngư này! Tôi phục sát đất! Một ông cụ bình thường cô ta cũng mắng là lão khốn cho được. ] — [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha nhưng mọi người nói chuyện đàng hoàng ông ta cũng có thèm để ý đâu. ] — [Có hiểu kính già yêu trẻ là gì không? Cút khỏi giới giải trí đi!] — [Mấy thôn dân này không dễ chọc đâu, cộng thêm đạo diễn tiết sớm muốn trêu chọc khách mời thì càng khó. ] — [Ông cụ này có đánh người không nhỉ? Tôi tin mọi người ẩu đả, đạo diễn tiết sớm sẽ không ngăn cản mà còn vỗ tay nữa cơ. ] Lão Vương tỉnh giấc, nâng mũ rơm lên, nhớ ra hôm nay mình còn làm việc, nhưng đạo diễn đã nói ông ta cứ phát huy tùy thích, càng gây khó dễ càng tốt. Ông ta không vui nhìn Khương Thất Ngư, lại nhìn người đứng sau cô, mở miệng hỏi: "Các người muốn gì?" Khương Tử Nhiễm muốn biểu hiện tốt đẹp nhiều hơn trên chương trình nên vội vàng nói tiếp: "Ông ơi - Chúng tôi là ngôi sao đến quay chương trình -" Cô ta còn chưa nói xong, lão Vương đã trợn mắt trừng lại: "Gọi ai là ông đó? Năm nay tôi mới sáu mươi lăm, vẫn tuổi trẻ phơi phới, gọi là anh." Khương Tử Nhiễm: "..." Khương Thất Ngư kéo Khương Tử Nhiễm đang ngáng đường ra: "Lão khốn, rốt cuộc kiếm đồng vàng thế nào?" Lão Vương tức đến mức lỗ mũi phình to: "Gọi ai là lão khốn đấy? Cô có lễ phép không vậy? Cút đi! Thôn chúng tôi không chào đón các người!" Khương Thất Ngư vẫn tỏ vẻ lười biếng, cầm cỏ đuôi chó quét qua quét lại khuôn mặt lão Vương: "Chậc, bùn ở hai đầu bờ ruộng tối qua ông còn chưa rửa sạch, ủa? Bà Lý tới kìa! Bà Trương cũng tới!" Bây giờ hệ thống đã đầu hàng, nằm im thin thít. Nó không quản được cái miệng này của ký chủ! Cô vừa nói xong, lão Vương đã trợn to mắt, vội vàng ngoái đầu nhìn lại. Nhưng chẳng thấy gì, đã nghe thấy tiếng cười như chuông đồng của Khương Thất Ngư bên tai. Trời ạ! Sao con nhóc này lại biết chuyện tối hôm qua? Bình thường lão Vương ưa sĩ diện nhất, nếu chuyện ông ta làm bị phát hiện thì chẳng phải mặt già bị mất hết rồi sao? Vậy là ông ta thành ra yếu thế trước mặt Khương Thất Ngư: "Cô... Cô... Mấy người tự xem đi!" Nói rồi, lão Vương lật mặt sau của tấm biển cho mọi người xem. Khương Tử Nhiễm, Dương Thư Phàm và Hạ Nam Thăng giật mình ngơ ngác. Khương Thất Ngư nói vậy là sao? Là sao? Sao ông cụ đó chịu thua rồi? — [Bị dọa bởi sự điên loạn của Khương Thất Ngư rồi?] — [Bà Lý với bà Trương là sao nữa?] — [Tôi nói cho mọi người biết, trong nông thôn loạn lắm, bà nội tôi thường buôn chuyện với tôi, lần nào tôi nghe mà đồng tử cũng giãn to hết cỡ! Tôi cảm thấy chắc chắn Khương Thất Ngư biết chuyện gì đó của ông lão này. ] — [Rốt cuộc con ranh Khương Thất Ngư này còn biết chuyện gì nữa?] Lúc này Khương Thất Ngư vẫn chưa biết, bởi vì cô tiết lộ chuyện Tần Tạ tiết sớm, bị các bạn gái cũ của anh ta ra mặt chứng minh. Đã thành công tăng thêm cả đống anti-fan thích hóng hớt! Mọi người vừa mắng cô vừa hóng chuyện, giờ cái Weibo sắp ế đến mức mọc cỏ của cô lại có đến một triệu lượt theo dõi! Vào giới giải trí một năm cũng chỉ được năm trăm nghìn người, mấy hôm trước đá Khương Tử Nhiễm xuống nước tăng thêm hai trăm nghìn. Nói cách khác, chỉ với vài tiếng đồng hồ sáng nay, số người theo dõi cô đã tăng đến ba trăm nghìn. Điều này khiến người đại diện Lý Lâm vui mừng khôn xiết. Cô ấy biết Khương Thất Ngư làm được mà. Nếu trạng thái tinh thần của Khương Thất Ngư có thể ổn định một chút thì còn tốt hơn! Ở hiện trường, mọi người đều nhìn xuống tấm biển kia. Trên tấm biển được viết vài dòng chữ đen xiêu vẹo. "Đào một mẫu đất, ba đồng vàng." "Thu hoạch một mẫu ruộng ngô, ba đồng vàng." "Gánh một thùng phân, ba đồng vàng." Đọc nội dung xong, mọi người sợ hú vía! Để ngôi sao ăn mặc tươm tất làm việc nhà nông cũng thôi đi, còn gánh phân là sao nữa? Nhưng rõ ràng, trong ba công việc này, gánh phân là việc kiếm tiền dễ nhất. Phải biết rằng đào một mẫu đất phải mất tận mấy tiếng, thu hoạch ngô cũng vậy. Khương Tử Nhiễm đảo mắt nhìn Khương Thất Ngư: "Trước kia chị sống ở nông thôn, chắc là rành gánh phân lắm nhỉ?" Khương Thất Ngư cười nhạt nhẽo, khiêm tốn nói: "Không không, còn chẳng rành phun phân bằng miệng của cô."