Chương 49 - Phải lấy lý phục người

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:02:59

[Cười xỉu! Khương Nhất Phàm nghe lời gợi ý của Khương Tứ Hải, mượn cô gái đó 9855 tệ! Nói là trả trong một trăm năm, mỗi năm 365 ngày, mỗi ngày trả 0. 27 tệ, buổi sáng trả 0. 13 tệ, buổi chiều trả 0. 14 tệ, mỗi ngày đều là 1314 (ý là suốt đời suốt kiếp). ] [Ha ha ha ha ha mình không chịu nổi nữa rồi! Khương Tứ Hải đúng là thẳng nam vô địch mà!] [Lúc đó Khương Nhất Phàm còn hỏi Khương Tứ Hải, nói chắc chắn anh ấy không thể sống thêm một trăm năm nữa. Khương Tứ Hải nói: Anh cả, anh không hiểu rồi! Kiếp này trả không hết, kiếp sau có thể trả tiếp, lãng mạn biết bao!] [Điều này làm Khương Nhất Phàm rất cảm động, anh ấy tìm cô gái đó mượn tiền, cô ấy gửi một dấu chấm hỏi, anh ấy hồi hộp, bèn đáp lại: Kiếp sau trả cho em. ] [Anh trai à! Không chặn anh thì chặn ai nữa?] [Hai anh em nhà này thật sự là một người dám dạy, một người dám học! Một người thực hành, một người lặng thinh. ] Chiến sĩ ngây thơ Khương Nhất Phàm ngã xuống! Đầu anh ấy suýt chút nữa chui vào bát cơm! Chuyện chi tiết như vậy mà Khương Thất Ngư cũng biết ư? Quá mất mặt rồi! Từ những lời này, Tô Nhậm Mẫn lại rút ra một ý khác. Chẳng lẽ thằng cả thầm thích cô gái kia? Khương Ngũ Hồ rất phấn khích, hai mắt sáng rực, hăm hở nhìn chằm chằm anh cả. Cậu muốn nghe thêm nhiều chuyện hay nữa. Khương Nhất Phàm cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mọi người xung quanh bàn ăn, hiểu ra rằng không chỉ cha mẹ mà cả thằng năm cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Khương Thất Ngư! Tuy nhiên Khương Thất Ngư không nói tiếp nữa, vì có tiếng động ở cửa. "Cha mẹ, con về rồi!" Là Khương Tứ Hải. Cả đám người đang say sưa nghe chuyện, bị người khác cắt ngang, Tô Nhậm Mẫn, Khương Nam Sơn và Khương Ngũ Hồ nhìn Khương Tứ Hải bằng ánh mắt không mấy thiện cảm! Chỉ có Khương Nhất Phàm là thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng không bị bóc mẽ thêm gì nữa. Có điều, chuyện đứa con của Lãnh Nhược Nhược, anh ấy cần phải điều tra lại. Khương Tứ Hải nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của cha mẹ, cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ cha mẹ đang trách anh ta vì chuyện khiến Nhiễm Nhiễm mạo hiểm trên chương trình? Cởi áo khoác, anh ta nhìn vị trí trên bàn. Khương Tử Nhiễm vẫy tay: "Anh tư, ngồi đây này." Khương Thất Ngư nhìn thấy anh ta, trong lòng lại lải nhải. [Khương Tứ Hải đúng là đại diện điển hình của trai thẳng! Trước đây có một nữ cảnh sát mới vào hỏi anh ta có bạn gái chưa, anh ta nói chưa. Anh ta cũng hỏi lại cô ấy rằng cô có bạn trai chưa? Cô ấy nói chưa. ] [Sau đó anh ta bảo, thêm WeChat đi, tôi giới thiệu bạn trai cho cô. ] [Đối phương nói tôi thích kiểu như anh. Anh ta lại đáp: Ồ, hình như ở đội ba có người giống tôi lắm, để tôi giới thiệu hai người quen nhau. ] [Từ đó nữ cảnh sát mới vào không bao giờ nói chuyện với Khương Tứ Hải nữa. ] [Nhưng anh ta lại rất thích tư vấn tình cảm cho người khác, trong đội cảnh sát được gọi là quân sư tình yêu, nhưng tư vấn cho ai cũng thất bại, giờ mọi người ngầm gọi anh ta là kẻ hủy diệt tình yêu. ] Khương Tứ Hải: "..." Đúng là anh ta hơi thắc mắc, tại sao gần đây không ai hỏi anh ta về vấn đề tình cảm nữa. Hóa ra là đều thất bại cả! Nhưng chắc chắn không phải lỗi của anh ta, mà là do họ thực hiện không đúng cách! Cả nhà: "..." Tô Nhậm Mẫn sắp bị Khương Tứ Hải chọc cho tức cười rồi. Bản thân không có bạn gái thì thôi, lại còn làm mất luôn vợ thằng cả! Sau này phải lập ra quy định trong nhà, không ai được thảo luận vấn đề tình cảm với Khương Tứ Hải nữa mới được. Khương Tử Nhiễm nhìn Khương Tứ Hải đờ đẫn, lại gọi thêm lần nữa: "Anh tư!" Khương Tứ Hải hoàn hồn, ngồi xuống cạnh Khương Thất Ngư: "Anh ngồi đây, chỗ này gần món anh thích ăn." Khương Tử Nhiễm: "..." Khương Tử Nhiễm nhìn quanh, toàn là món mặn! Cô ta nhớ trước giờ anh tư không thích ăn món mặn! Cô ta đã dùng việc ngày ngày mang cơm cho Khương Tứ Hải để lấy lòng anh ta! Quả nhiên! Bây giờ anh tư cũng thiên vị Khương Thất Ngư rồi! Khương Tử Nhiễm bỗng chốc mất cả hứng ăn! Khương Tứ Hải về đây là có chuyện cần hỏi, muốn biết tình tiết trong vụ trộm. Nhưng không thể hỏi thẳng, anh ta phải nghĩ cách. Khương Tứ Hải vừa nghĩ cách, vừa gắp thức ăn. Trên bàn còn một cái đùi gà cuối cùng, Khương Tứ Hải vừa định gắp thì Khương Ngũ Hồ đã gắp trước. "Anh ăn món khác đi, cái này để cho công chúa Ngô ăn." Nói rồi liền gắp đùi gà cuối cùng cho Khương Thất Ngư. Khương Thất Ngư cười với Khương Ngũ Hồ: "Cảm ơn." Khương Ngũ Hồ chớp chớp mắt, mong đợi hỏi: "Công chúa Ngô, bây giờ quan hệ của chúng ta rất tốt rồi đúng không?" Khương Thất Ngư gật đầu: "Quan hệ giữa chúng ta, nói sao nhỉ, nếu có một ngày anh cờ rắc, em nhất định sẽ xem quảng cáo để hồi sinh anh, không chỉ 30 giây, 60 giây em cũng xem, vì hai ta thân nhau mà!" Khương Ngũ Hồ: "..." Tô Nhậm Mẫn nhìn hai người tương tác, cười hài lòng: "Vẫn là Ngũ Hồ để mẹ yên tâm nhất." Không làm mấy chuyện ngu ngốc như thằng tư, cũng không keo kiệt như thằng cả. Tô Nhậm Mẫn nhìn Khương Nam Sơn,"Sau này đừng đánh nó nữa, chúng ta làm cha mẹ, phải lấy lý phục người (dùng lý lẽ thuyết phục người khác)!" Khương Nam Sơn vừa định gật đầu. [Ha ha ha! Chuyện tồi tệ Khương Ngũ Hồ đã làm nhiều lắm! Bức tranh Quan Âm Bồ Tát trên phòng nhỏ ở tầng thượng biệt thự đã bị anh ấy thay bằng tranh Ultraman từ hồi còn tiểu học rồi!] [Vì ánh sáng trong phòng nhỏ đó hơi tối, mẹ đi thắp hương vào mùng một và ngày rằm, mười mấy năm nay vẫn chưa phát hiện ra. ] [Nghĩa là đã thắp hương cho Ultraman suốt mười mấy năm! Ha ha ha ha ha ha!] Khương Ngũ Hồ: "..." Tô Nhậm Mẫn: "..." Tô Nhậm Mẫn tái mặt, cầm lấy chổi lông gà bên cạnh chuẩn bị đánh Khương Ngũ Hồ. Khương Ngũ Hồ sợ tới mức hét lên: "Á á á! Mẹ! Không phải mẹ đã nói dùng lý lẽ để thuyết phục con cái sao?!" Tô Nhậm Mẫn mỉm cười: "Đúng vậy! Mẹ đang lấy lý phục người đây, lấy vật lý phục người!" Khương Ngũ Hồ: "..." Hu hu hu! Công chúa Ngô! Anh hận em năm giây! Khương Thất Ngư ăn đùi gà, không hiểu gì hỏi Khương Nam Sơn: "Cha, Khương Ngũ Hồ lại phạm lỗi gì nữa vậy?" Khương Nam Sơn thản nhiên đáp: "Nó vừa gắp thức ăn bằng tay phải." Khương Thất Ngư: "???" Khương Nam Sơn cười nói: "Không sao đâu, không sao đâu, con cứ tiếp tục ăn đi, muốn dùng tay nào cũng được." Khương Thất Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm. Rõ ràng là những người khác trong nhà đã quá quen với việc Khương Ngũ Hồ bị đánh rồi. Khương Nhất Phàm và Khương Tứ Hải đều dửng dưng. Ban đầu Khương Tử Nhiễm còn định khuyên can, nhưng nhớ lại lúc quay chương trình Khương Ngũ Hồ đối xử với cô ta không tốt, nên cô ta cũng thôi không khuyên nữa. Khương Tứ Hải gắp một đũa rau xanh bỏ vào bát, mở đầu câu chuyện: "Gần đây có một vụ án làm em khá đau đầu." Khương Nhất Phàm tiếp lời: "Vụ án gì vậy?" Khương Tứ Hải kể lại vụ trộm ở nhà bà Dương. Nhưng Khương Thất Ngư không có phản ứng gì, vì cô ăn no rồi, giờ hơi buồn ngủ, chỉ muốn ngủ trưa thôi. Khương Tứ Hải hết cách, đành phải hỏi Khương Thất Ngư: "Em cũng từng tham gia bắt tội phạm một lần, em có suy nghĩ gì về vụ trộm này không?" Khương Thất Ngư chớp chớp mắt, vuốt đầu con chó Đại Thuận, giọng hơi uể oải: "Theo nhận định của tôi, kẻ trộm hoặc là nam hoặc là nữ, hoặc là người quen hoặc là người lạ, hoặc là người địa phương hoặc là người ngoại tỉnh, tài sản trước khi bị trộm thì chưa bị trộm."