Chương 7: Đột nhiên ta hơi thích thế giới như vậy (1)

Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích

Tân Phong 13-07-2023 16:11:30

Một bài quyền kết thúc. [Nhắc nhở: Độ thông thạo của Đại Lực Ngưu Ma Quyền +1! ] Móa! Vậy mà không phát động bạo kích, thật đáng tiếc. Hắn có thể tu luyện nhanh như vậy, dựa vào chính là bạo kích, bằng không với thiên phú của hắn thì hẳn là cũng chỉ thường thường những người chung quanh này vậy, không có gì lạ, không có bất kỳ điểm nổi bật nào. Hắn làm nóng thân thể, khởi động gân cốt, chuẩn bị tiếp tục tu luyện. "Ngươi liều mạng tu luyện như vậy không cảm thấy mệt sao?" Tên bang chúng bên cạnh Lâm Phàm cảm thấy áp lực thất lớn. Tên bên cạnh này quá ưu tú, người ta tập luyện chính là từng quyền một, còn hắn ta thì vung quyền lung tung như rùa khua chân tay, đả kích quá lớn, cảm giác như muốn chết đi cho đỡ xấu hổ. Cho nên hắn ta mới hỏi một chút, ngươi cứ lặp đi lặp lại một động tác như vậy, đến cùng có mệt hay không. Chúng ta đều ăn đồ ăn giống nhau, người khác đi quyền một vòng đã mệt đến hai mắt nổ đom đóm, còn ngươi thì làm bằng sắt hay sao? Lâm Phàm cười đáp: "Mệt chứ, quả thực là rất mệt mỏi, nhưng nhàn quá không có việc gì, tu luyện cũng rất không tệ, ta thấy khí thế khi ngươi đánh Đại Lực Ngưu Ma Quyền rất khoáng đạt khiến cho ta rung động rất lớn, chắc hẳn ngươi đã học từ nhỏ đi?" "A, vậy mà ngươi cũng có thể nhìn ra? Đại bá ta từng là bang chúng tinh anh của Kình Lôi minh, khi còn bé ta đã học qua với người một thời gian, đáng tiếc sau này đại bá ta bị kẻ xấu làm hại, nên không còn tiếp tục dạy ta nữa." "Ah, vậy sao..." Thì ra tên này chính là con ông cháu cha a. Thật đúng là không nhìn ra. Sau khi tám bậy ba một hai câu, hắn lại tiếp tục vùi đầu vào tu luyện. Dù sao tu luyện chính là đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi; đương nhiên với hắn mà nói, nếu như hắn không nỗ lực, chính là dậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì. Trời dần mờ tối. Như ngày thường, chờ sau khi kết thúc việc giám sát Trương quản giáo lại vội vã rời đi, lúc rời đi từng bước sinh gió, khóe mắt mang theo chấn động bừng bừng, hệt như có chuyện gì phải làm ngay vậy. Lâm Phàm đang chuẩn bị trở về tu luyện thấy đám bang chúng vây quanh một chỗ nói chuyện linh tinh, ngọn lửa tò mò trong lòng cũng bốc cháy hừng hực. Hắn làm bộ đi ngang qua, dừng bước lắng nghe. "Hôm nay Trương quản giáo đi hơi vội, mặt cũng hơi đỏ lên, hình như có việc gấp." "Ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết sao, ta nghe đồn Trương quản giáo của chúng ta đã bỏ ra một trăm lượng mua một đêm của Hồng Lăng cô nương - hồng bài Yên Vũ Các, đương nhiên phải vội." "Nghe nói vị Hồng Lăng cô nương này xinh đẹp như hoa, từ cầm kỳ thư họa cho tới thổi sáo đàn hát đều tinh thông, đáng sợ hơn là nàng có vòng eo có thể khiến thực khách hôm sau phải vịn tường bước ra." Lâm Phàm đang đứng bên cạnh nghe rất hăng hái, dù đặt ở thời đại nào, địa phương nào, loại chủ đề 18+ kiểu này cũng đều được đa số người yêu thích. "Thật hâm mộ, một trăm lượng đấy, nếu như ta có một trăm lượng mua một căn phòng, mở tiệm buôn bán nhỏ thì tốt biết bao, một đêm xuân cũng không quá đáng giá." "Đó là đối với ngươi, nhưng đối với Trương quản giáo đó chỉ là chút bụi thôi." "Ước ao!" "+1!" Lúc này. Bọn hắn chú ý tới Lâm Phàm, tên này vẫn luôn rất nỗ lực ở sân luyện võ, tu luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền rất tốt. Có tinh thần và năng lực như vậy, sau này chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật trong Kình Lôi minh. Bọn họ muốn lôi kéo làm quen một phen, chờ sau này đối phương thăng chức rồi còn có thể bắt chuyện hai câu. "Lâm huynh, đợi lát nữa huynh có muốn đi nghe tiểu khúc, uống ít rượu với chúng ta cho vui không?" "Đúng vậy, cùng đi đi, cô nương nơi đó rất xinh đẹp, da trắng mặt đẹp, dù không mê người như hồng bài Trương quản giáo đã đặt nhưng cũng... ngọt nước." Mấy lời nói này tương đối văn nhã, nếu đổi lại kiếp trước, nào có thể ưu nhã như vậy, chỉ cần một câu đã đủ để hình dung. Có đi đại bảo kiếm không... "Đa tạ các vị có ý tốt, ta muốn trở về nghỉ ngơi." Lâm Phàm uyển chuyển cự tuyệt. Người trẻ tuổi dư thừa tinh lực, táo bạo vô cùng, hắn sẽ không tới mấy nơi như vậy, đúng là lãng phí thời gian. Mấu chốt là trên người hắn không có ngân lượng. Ở Thiên Cửu thành, trở thành bang chúng Kình Lôi minh, cho dù chỉ mới vừa gia nhập, cũng có mười lượng bạc. Đây không phải con số nhỏ. Căn cứ giá hàng để so sánh, một phần mười tiền, một tiền tương đương với bảy mươi tệ, một lượng bảy trăm, mười lượng bảy ngàn đã có thể tính là tiền lương rất cao. Nghe thấy Trương quản giáo tiêu cả trăm lượng để ngủ với hồng bài một đêm. CMNI Không nghĩ tới Trương quản giáo đã bị người phế bỏ, lui về hậu cần mà lại có tiền tới mức này, hơn nữa còn có nhã hứng như thế. "Lâm huynh, đoạn thời gian trước ta thấy Hoàng Chương quấn quít lấy ngươi, không phải ngươi đã cho hắn mượn tiền rồi ấy chứ?" Cho dù mới vừa gia nhập Kình Lôi minh không bao lâu nhưng bọn họ đều biết thái độ làm người của Hoàng Chương, tên này thật đúng là cái gì cũng không giỏi, vay tiền có thể tính là bản lĩnh duy nhất của gã. Chỉ cần là người dễ nói chuyện một chút, đều từng bị gã mượn tiền. Lâm Phàm không tiếp lời, nhiều người lắm miệng, cho dù hắn không nói thêm gì nhưng khi truyền đi vẫn có thể thay đổi hẳn những lời hắn muốn nói. "Không nói mấy chuyện này nữa, các ngươi cứ đi đi thôi." Mặt Lâm Phàm không đổi sắc, chỉ có điều tỉ mỉ lắng nghe vẫn có thể nghe thấy trong lời này có chút kỳ vọng, cũng có chút bất đắc dĩ. Trong người không có tiền không thích hợp đi chơi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng tu luyện. "Lâm huynh, hôm nay ngươi nể mặt, để ta thanh toán." Người vừa nói chuyện có tuổi tác xấp xỉ với Lâm Phàm, thân thể cường tráng, hai đầu lông mày khiến người ta có cảm thấy hắn như lão tài xế, phảng phất như tất cả mọi thứ cong cong cuộn cuộn trong Thiên Cửu thành hắn ta đều biết, được người ta gọi là Bách Hiểu Thông. Ngô Tuấn biết sở dĩ Hoàng Chương đi tìm Lâm Phàm chắc chắn là vì vay tiền, cũng nhìn ra sự quan bách của Lâm Phàm, nhưng hắn ta không nói rõ ra mà chuyển lời thành hắn ta muốn mời khách.