Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, hắn trở lại trong phòng.
Dựa theo giảng giải trên võ kỹ, đầu tiên phải nhu công rèn luyện tính dẻo dai của chân. Mở đầu là ép chân, đặt một chân lên mặt bàn, hai tay ấn lên đầu gối, chân còn lại lui thẳng về phía sau, dùng lực ép xuống.
Tu luyện chính là khó khăn như vậy, cũng cần phải tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, muốn trở nên mạnh mẽ thì không cần nghĩ nhiều như vậy.
Tuy rằng tu vi của hắn đã đạt tới Đoán Khí tầng bốn, kình lực rất mạnh, nhưng lại không có bất kỳ quan hệ nào với phần chân cả. Trong tình huống không trải qua rèn luyện đặc biệt, thì tính dẻo dai của mỗi người là khác nhau.
Lần đầu tập thử, Lâm Phàm cảm giác chân có chút khác thường, giống như toàn bộ gân chân bị đứt rời vậy.
Ép hai chân, mỗi bên năm trăm lần.
Đợi tới khi hai chân tê dại mất cảm giác thì dùng thủ pháp đặc biệt ghi lại trên võ kỹ mát xa hai chân, giảm cảm giác tê dại, đồng thời giúp cho tính dẻo dai đạt tới mức tận cùng.
Động tác tiếp theo là kéo chân, gập người dán vào đầu gối.
Phương pháp tu luyện này tương tự với mấy động tác cơ bản khi học khiêu vũ của kiếp trước.
Ngày qua ngày! Mười ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, phương pháp tu luyện của Lâm Phàm rất nhàm chán, mỗi ngày đều chỉ tiến hành mấy động tác rèn luyện giống nhau, chỉ để làm tính dẻo dai của chân tăng tới mức cao nhất.
Bên sân luyện võ hắn có thể không đi, thì tận lực không đi.
Mà trong khoảng thời gian này, tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn cũng được phát xuống, chỉ là việc đưa mười lượng bạc cho Hoàng Chương lại không phải do hắn chủ động đưa tới.
Mà là vào ngày phát tiền tiêu vặt hàng tháng kia, chẳng biết tại sao, hắn lại bất ngờ gặp được Hoàng Chương.
Ngày thường rất khó gặp được gã, không hiểu sao ngày đó lại gặp được một cách dễ dàng như thế.
Có chút kỳ quái.
Trương quản giáo giống như đã hoàn toàn ngó lơ chuyện bên phía sân luyện võ, gần như không bước chân tới. Lại có Ngô Tuấn giám sát ở đó, chỉ cần có chút tiếng gió thì sẽ chạy tới thông báo cho hắn, coi như có tai mắt.
Sau khi trải qua lần tập kích của sát thủ áo đen kia, hắn còn nghĩ có khi nào sẽ gặp phải loại chuyện tương tự hay không, nhưng ngày qua ngày vẫn rất an toàn.
Điều này rất có thể là vì hắn vẫn luôn thành thật núp ở trong Kình Lôi minh, không cho đối phương tìm được cơ hội ra tay.
Còn Bát tiểu thư... Thật đáng tiếc.
Từ sau lần đề bạt đó, hắn chưa từng gặp lại nàng. Ngẫm lại cũng phải thôi, bản thân hắn chỉ là một tên tinh anh nhỏ bé trong Kình Lôi minh, nào phải nhân vật lớn gì, sao có thể dễ dàng gặp được Bát tiểu thư.
Nhưng như vậy cũng tốt, không có ai quấy rầy hắn tu luyện, rất thoải mái.
Lúc này.
Một âm thanh nặng nề từ hai chân hắn truyền tới, giống như âm thanh chấn động của dây cung sau khi mũi tên được bắn ra vậy.
"Thành!"
Lâm Phàm mừng rỡ, đây là tượng trưng cho việc tính dai đã đạt tới cực hạn được nhắc tới trong võ kỹ.
Tiếp theo, hắn có thể bắt đầu tu luyện môn thối kỹ không tên này rồi.
Hồi còn tu luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền, hắn phải tu luyện một khoảng thời gian mới có thể làm cho số liệu của Đại Lực Ngưu Ma Quyền hiển thị trên bảng số liệu phụ trợ nhỏ.
Nhưng không ngờ...
Khi hắn tu luyện môn thối công ngang cấp với Đại Lực Ngưu Ma Quyền, lại chỉ tốn thời gian hai ngày là có thể lĩnh ngộ.
"Chẳng lẽ đây là do thiên phú sao?"
Lâm Phàm nhìn giới thiệu trên bảng phụ trợ nhỏ, lâm vào suy nghĩ. [Võ kỹ: Toái Tinh Tùy Ảnh Thối (sơ học) ] [Độ thông thạo: Toái Tinh Tùy Ảnh Thối (0/300) ]
Đúng như hắn nghĩ.
Môn thối công này có phẩm cấp ngang ngửa với Đại Lực Ngưu Ma Quyền, dựa vào năng lực và địa vị hiện tại của hắn thì cũng có thể tiếp xúc tới loại võ kỹ có phẩm cấp này, còn về phần những thứ cao cấp hơn e là phải tăng địa vị lên cao hơn.
Hiện tại, môn thối công này đã đủ cho hắn tu luyện rồi.
Bất kỳ một môn võ kỹ nào cũng ẩn chứa biến hóa phức tạp, nếu muốn tu luyện hoàn hảo một lần thì cần thời gian nhất định để làm quen, đồng thời cần tập trung tinh thần cao độ, không thể có chút sai lầm.
Hiện giờ, hắn còn muốn chứng thực một việc, xem thử có giống như hắn đoán hay không.
Bắt đầu tu luyện!
Cho dù chỉ mới Nhập Môn, nhưng lúc thi triển võ kỹ này lại làm cho người ta cảm giác rất hung mãnh, không chỉ có tốc độ nhanh, sức mạnh cũng rất kinh người, âm thanh gào thét trong không khí.
[Nhắc nhở: Độ thông thạo Toái Tinh Tùy Ảnh Thối +1 ] Xem ra là hắn đã suy nghĩ nhiều.
Cho dù tăng thiên phú lên thì cũng không làm cho độ thông thạo tăng lên, chỉ là thiên phú lại có liên quan tới tốc độ lĩnh ngộ võ kỹ. Lúc trước, khi chưa tăng thiên phú, hắn phải tốn một khoảng thời gian rất dài mới có thể luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền tới Nhập Môn.
Mà lần này, khi tu luyện thối công lại không mất quá nhiều thời gian.
"Bỏ đi, dù sao thì vẫn tạo ra bội số bạo kích, ai thèm quan tâm ngươi thêm nhiều hay thêm ít."
Lâm Phàm không để ý tới chuyện bên ngoài, yên tâm tu luyện, cho dù trời có sập xuống cũng không thể ngăn cản khát vọng nhiệt tình đối với tu luyện của hắn.
[Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp mười]
[Nhắc nhở: Độ thông thạo Toái Tinh Tùy Ảnh Thối +10]
Mỗi khi âm thanh này vang lên là lúc Lâm Phàm vui vẻ nhất. Vì tu luyện, hắn có thể từ bỏ tất cả thời gian rảnh rỗi, cho dù Yên Vũ Các tổ chức hoạt động chơi gái miễn phí lần nữa, cũng khó có thể làm dao động tâm tu luyện của hắn.
Vài ngày sau.
Lâm Phàm đổ mồ hôi như mưa, Toái Tinh Tùy Ảnh Thối này rất bá đạo, nó không chỉ giúp Lâm Phàm tu luyện hạ bàn ổn định, mà ngay cả tốc độ cũng tăng lên rất nhiều, sức chiến đấu tăng vọt.
[Nhắc nhở: Toái Tinh Tùy Ảnh Thối tăng cấp] [Nhắc nhở: Phát động bạo kích gấp bốn mươi lần] [Nhận được: Điểm vạn năng +40]
Lâm Phàm chấm dứt tu luyện, thu thế, khí tức dần dần bình tĩnh lại. Chỉ có cố gắng tu luyện mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn, thối công đã vào Nhập Kình, uy lực càng thêm mạnh mẽ.
Thùng thùng!
Tiếng gõ cửa vang dội truyền tới.
"Lâm huynh, mở cửa nhanh."
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Ngô Tuấn.
Lâm Phàm vội vàng mở cửa hỏi: "Có chuyện gì vậy?"