Chương 3: Để cho ta tới sờ sờ ngươi 2

Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích

Tân Phong 13-07-2023 16:11:30

Thấy động tác cuối cùng của đối phương bị mắc lỗi, quản giáo cũng không quá kinh ngạc, hạt giống ưu tú thỉnh thoảng mắc lỗi thì cũng không cần trách cứ, sự ưu tú của ngươi ta đã sớm nhìn trong mắt. Đến rồi, quản giáo đang đi về phía ta rồi. Lâm Phàm lo lắng chờ đợi, chỉ sợ đối phương nói một câu, tiểu tử ưu tu, lão phu thấy ngươi căn cốt không tệ, chính là tuyệt thế kỳ tài mười năm cũng không xuất hiện một. Bái ta làm sư, ta sẽ đưa ngươi đi lên đỉnh cao cuộc đời. Hiện tại lạy ta ba cái, ngươi dám khước từ sao? Vị quản giáo này cũng không phải loại người lương thiện. Hắn ta đã từng là một tay hảo thủ trong Kình Lôi minh, chém người tuyệt không nương tay, lập nhiều công lao hãn mã. Sau đó trong một lần xung đột, hắn ta bị người đánh lén, bị thương nặng, gân mạch hai tay bị phế đi, từ đó thực lực giảm đi nhiều, không thể xung phong tuyến đầu nên mới lui trở về sau, trở thành một quản giáo. "Ngươi dừng lại." Quản giáo híp mắt, nếp nhăn trên khóe mắt chồng lên nhau, xán lạn hệt như cây hoa cúc. Hắn ta nhìn từ trên xuống Lâm Phàm, nhìn tới mức khiến Lâm Phàm lạnh cả sống lưng, luôn có cảm giác lão hán đẩy xe. "Không biết Trương quản giáo có gì dặn dò." Lâm Phàm rất cung kính. Hắn biết mình rất tuấn tú, mị lực tám mươi điểm đặt ở nơi này hẳn có thể lọt vào Top 3. Hắn chỉ sợ Trương quản giáo vỗ nhẹ đầu hắn ba cái, nửa đêm đến phòng ta, chúng ta cùng thăm dò xem lão hán đẩy xe như thế nào. Trương quản giáo tán dương: "Ngươi tu luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền rất đúng chỗ, động tác hay lực đạo đều rất tiêu chuẩn. Ta đã quan sát ngươi một thời gian, trong toàn bộ bang chúng mới, ngươi thuộc loại tu luyện tốt nhất." Thực sự đừng khen ta, thiên phú của ta chỉ trung đẳng, thường thường không có gì lạ, ta chỉ cố gắng nỗ lực hơn người khác một chút mà thôi. Mấu chốt là ta có bạo kích, chứ mà không bạo kích, trong mắt ngươi ta chỉ là đống cặn bã. "au do Trương quản giáo dạy dỗ có phương pháp, ngày ngày giám sát, tiểu nhân há có thể uổng phí khổ tâm dạy dỗ của ngài." Lâm Phàm nào dám nói lời này của quản giáo thật nhảm, kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra ta là người tu luyện tốt nhất, lúc nên nịnh nọt thì phải nịnh, đừng keo kiệt. Trương quản giáo có vẻ sung sướng! "Trong khoảng thời gian ngắn đã có thể tu luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền tới nhập kình như vậy, không chỉ cần có nỗ lực mà còn phải có thiên phú. Kình Lôi minh có thể xuất hiện đệ tử vừa nỗ lực lại có thiên phú như ngươi vậy quả không dễ dàng. Đợi thêm một thời gian nữa ngươi nhất định có thể trở thành trụ cột của Kình Lôi minh." Tuyệt không keo kiệt từ ngữ ca ngợi. Lâm Phàm có cảm giác lâng lâng, ta ẩn giấu sâu như thế cũng bị nhìn thấu. Quả nhiên, vàng đặt ở đâu cũng phát sáng. Đột nhiên. Bàn tay Trương quản giáo rơi trên bả vai Lâm Phàm, động tác này dọa Lâm Phàm sợ hết hồn. Còn chưa nói mấy câu ngươi đã chuẩn bị bắt đầu động tay sao? "Đừng nhúc nhích, ta xem căn cốt của ngươi một chút." Gặp phải loại hạt giống tốt như vậy, Trương quản giáo muốn làm rõ căn cốt của Lâm Phàm, nếu căn cốt của hắn không tồi, đáng để trọng điểm bồi dưỡng. Tình huống trước mắt có chút quen thuộc một cách khó hiểu, thật giống như khởi đầu trong hố văn. Lâm Phàm cảm thấy bàn tay Trương quản giáo như kèm theo mị lực, kèm theo hiệu quả như máy rung, rung tới mức cả người hắn tê dại. Kiếp trước nếu có thể có được loại thủ pháp này, tuyệt đối có thể ngồi vững trên bảo tọa đệ nhất giới xoa bóp, là tiểu bảo bối trong lòng vô số nữ nhân. Lúc này. Vẻ mặt Trương quản giáo có chút thay đổi, từ từ trở nên ngưng trọng lên, sau đó lại từ từ trở thành kinh ngạc vô cùng, như đang nói... Ô! Không thể nào! Vẻ mặt muôn màu muôn vẻ, vốn phải có kỹ thuật biểu diễn rất cao siêu mới có thể làm được. Đám bang chúng mới chung quanh liên tục ném tới ánh mắt hâm mộ. Vậy mà có thể được quản giáo xoa bóp võ về như thế, thật muốn có được đãi ngộ như vậy. "Trương quản giáo, căn cốt của ta thế nào?" Lâm Phàm biết rõ còn cố hỏi. "Trên con đường tu luyện, căn cốt chỉ đứng thứ hai, quan trọng nhất vẫn là nghị lực và tín niệm. Nỗ lực tu luyện, không thể hoang phế." 'Trương quản giáo ngậm miệng không đề cập tới vấn đề căn cốt, nói ra miệng không phải là tự vả mặt mình sao. Lâm Phàm nói dối lòng: "Đa tạ Trương quản giáo dạy dỗ, ta nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng." "Tu luyện thật tốt." Trương quản giáo xoay người rời đi, trong lòng rất buồn bực. Không thể nào, thật không thể tưởng được. Hành tẩu giang hồ hơn mười năm, hắn ta đã sớm luyện ra khả năng dùng mắt xem xương, cho dù có sai nhưng cũng đúng tám chín phần mười. Có điều lần này sai cũng nhiều quá đi. Không thể nghĩ thông, tâm phiền, hắn ta theo thói quen lấy tay móc cứt mũi, thư giãn tâm tình. Lúc đi ngang qua một vị bang chúng đang tu luyện, bàn tay rơi trên vai hắn ta, khen mấy câu, ngón trỏ vô thanh vô tức chùi nhẹ vài cái lên trên vai đối phương. Bang chúng mới được khen ngợi mừng như điên, hiển nhiên không biết vải áo của mình mới thật sự là đại công thần. Lâm Phàm cảm thụ thật sâu ác ý do thế giới này mang tới. Lúc trước còn có phần hứng thú với ta, nhưng sau khi sờ soạng ta xong lại tiến vào hình thức hiền giả, quả nhiên là run run một chút, đần độn vô vị. Nghĩ đến lúc trước bản thân mình sợ biểu hiện quá chói mắt mà cố ý sai lầm, khiến độ thông thạo không tăng lên, hắn lại thấy lòng đau như cất. Lỡ như xuất hiện gấp cả trăm triệu bạo kích thì phải làm sao bây giờ? ôi Cường giả tuyệt thế lại lướt qua bản thân mình. Không duyên không phận. "Nỗ lực tu luyện." Trương quản giáo đứng chắp tay, hệt như pho tượng không nhúc nhích. Hắn ta còn tưởng mình đã phát hiện một hạt giống tốt, không nghĩ tới mình đã nhìn lầm thật. Quá đáng tiếc. Có tinh thần nỗ lực nhưng lại không có chút thiên phú võ đạo nào đủ để lọt vào mất hắn ta, thành tựu hữu hạn. Lại liếc qua Lâm Phàm, tiểu tử này đánh Đại Lực Ngưu Ma Quyền không tệ. Tuy Lâm Phàm nhận được hệ thống, nhưng độ biến thái của hệ thống này không cao, không thể nhàn hạ hưởng thụ sự nhanh chóng và tiện lợi do hệ thống mang tới.