Nếu như điều kiện cho phép, ai mà không muốn có một mái nhà, hưởng thụ cảm giác ôm người con gái của mình nằm ngủ chứ?
Nếu thích còn có thể tập thể dục vài phát, giúp thiên hạ tăng thêm nhân khẩu.
Sáng sớm tinh sương, không khí tươi mát của một ngày mới khiến Lâm Phàm cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm giác mệt nhọc tối hôm qua tu luyện quét sạch sành sanh. Hắn nhét đầy bao tử, đi vào sân luyện võ; lúc tới nơi vẫn chưa có ai, hắn luôn luôn là người đầu tiên đến đây, đủ thấy hắn kiên trì tu luyện cỡ nào.
Bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể ngăn cản hắn tu luyện, cho dù là trời sập xuống thì vẫn còn có người cao hơn gánh lấy, chẳng liên quan chút gì với hắn.
Trương quản giáo vẫn như ngày thường cứ đúng giờ là tiến vào sân luyện võ. Hiện tại hắn ta không khác gì một phế nhân, song có thể làm đến vị trí Trương quản giáo này đã đủ rồi; vì Kình Lôi minh vào sinh ra tử, lập xuống công lao hiển hách, cho dù hiện tại bị phế phải lui xuống hậu trường, nhưng phúc lợi đãi ngộ tuyệt đối là hậu hĩnh khiến rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Tiểu tử này tới thật sớm." Trương quản giáo có ấn tượng rất sâu đối với Lâm Phàm, chỉ cần thấy được hắn, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một "tiểu tử nỗ lực".
Đáng tiếc, căn cốt quá nát, khó có thành tựu.
Hắn ta rất muốn nói thẳng cho Lâm Phàm biết, căn cốt của ngươi quá kém, rất khó có đại thành tựu, cố gắng tu luyện như vậy e rằng cũng không mang lại kết quả như ngươi mong muốn; ngươi có thể giống như những bang chúng khác, chỉ cần thờ ơ đại khái là được, để tâm mà nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng hắn ta không thể nói như vậy.
Sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn với một đệ tử có tinh thần nỗ lực tràn đầy như vậy chứ?
Cho nên... thôi thì cứ để hắn tiếp tục cố gắng đi, có lẽ chờ đến lúc hắn đụng phải tường rắn sẽ tự biết quay đầu lại.
Trong sân luyện võ, tiếng thao luyện nối liền không dứt. [Nhắc nhở: Phát động hai lần bạo kích! ] [Nhắc nhở: Độ thông thạo của Đại Lực Ngưu Ma Quyền +2! ]
Đối với Lâm Phàm mà nói, mặc kệ bạo kích gấp bao nhiêu lần, hắn đã tap mãi thành quen, chỉ cần nỗ lực tu luyện không ngừng nghỉ, một ngày nào đó rồi sẽ có hồi báo to lớn.
Những bang chúng mới kia thấy Lâm Phàm tu luyện nghiêm túc như vậy cũng bị ảnh hưởng không ít, vốn chỉ định tu luyện đơn giản qua loa lấy lệ, nhưng ngươi tu luyện chăm chỉ như thế, nếu như chúng ta còn qua loa chẳng phải sẽ khiến cho người ta cảm thấy chúng ta lười biếng hay sao.
Cũng vì vậy mà vô hình chung đã làm thay đổi tiết tấu toàn trường.
Lâm Phàm thư giãn một hồi, điều chỉnh trạng thái; ánh nắng nóng bức chiếu lên người khiến áo hắn ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt mồ hôi theo gò má chậm rãi chảy xuống.
Miệt mài không quản nắng mưa.
Tu luyện dưới trạng thái nóng bức như vậy chính là một loại tra tấn, nhưng cũng giúp rèn luyện ý chí bản thân.
Lâm Phàm cũng có nhiều lần sinh ra ý nghĩ từ bỏ, chấp nhận an an ổn ổn làm cá ướp muối.
Song mỗi khi vừa hiện lên loại suy nghĩ này, hắn sẽ lập tức quan sát bảng hệ thống; chỗ tốt duy nhất của số hóa chính là lúc nào cũng có thể thấy được mức độ tiến bộ của mình, từ đó mà tiếp thêm động lực cho hắn.
Trong lòng Lâm Phàm cảm thấy thật đáng tiếc, nếu như kiếp trước có loại hệ thống số hóa này phụ trợ, thì lúc đi học nhất định có thể trở thành học sinh giỏi trong mắt đám học dốt rồi.
Một mựtc tu luyện tới giờ cơm trưa, mọi người mới dừng tu luyện, chạy về phía nhà ăn; ăn cơm như đánh trận, không sử dụng chút bản lĩnh thật sự thì sẽ không có gì bỏ vào mồm.
Sau một trận ăn như hổ đói, bụng đã no căng thì sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái; "người là sắt, cơm là thép", không ăn một bữa thôi cũng sẽ bị đói đến choáng váng, hơn nữa tu luyện lại là phương thức tiêu hao thể lực nhất, nhu cầu đối với thức ăn rất cao.
Rời khỏi nhà ăn, Lâm Phàm chuẩn bị đi sân luyện võ tiếp tục tu luyện.
Hoàng Chương cản đường hắn lại. Vừa thấy đối phương, Lâm Phàm thầm giật mình, hôm qua mới cho năm lượng bạc, đừng nói lại là đến đòi tiền nha, mặc dù ta xem tiền tài như cặn bã, nhưng dù là cặn bã cũng không thể mỗi ngày đều có.
Nếu như ép quá, ta dẫn ngươi đi thẳng đến nhà xí móc ra là vừa!
"Hoàng huynh, bệnh tình lệnh tôn thế nào nào, có tốt lên hay không?" Lâm Phàm nở nụ cười tươi tràn đầy dối trá hỏi thăm bố của gã, dù rằng là tình huống biết rõ còn cố hỏi, nhưng hắn vẫn phải giả vờ hỏi thăm một phen.
Dù sao vị trước mắt này cũng là nhân vật đại biểu cho lòng hiếu thảo "phụ từ tử hiếu" trong Kình Lôi minh.
Hoàng Chương nói: "Đa tạ Lâm huynh quan tâm, bệnh tình của lão phụ đã ổn định, buổi trưa ăn được ba miếng thịt mỡ to bằng cái bát, nếu không phải sợ ăn đến bội thực thì năm bát cũng là chuyện đương nhiên. Lần này ta tới ngoại trừ cố ý cảm tạ ân tình Lâm huynh cấp cứu ra, còn mang tới cho Lâm huynh một công việc béo bở."
Một loại dự cảm không ổn xông lên đầu Lâm Phàm.
Hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ leo cây được, cũng tuyệt không tin Hoàng Chương lại mang tới cho hắn một công việc béo bở.
Hắn cẩn thận suy nghĩ.
Nếu thật sự đáp ứng "công việc béo bở" như Hoàng Chương nói, chỉ sợ sẽ bị gã bán đi cũng nên.
"Hoàng huynh hà tất để ý chút chuyện nhỏ đó, toàn bộ Kình Lôi minh ai mà không biết Hoàng huynh là đứa con có hiếu tiếng tăm lừng lẫy, ai mà không kính nể lòng hiếu thảo của Hoàng huynh chứ"
Lâm Phàm vừa mở miệng chính là không ngừng tâng bốc. Đây đều là những kỹ thuật câu cơm hắn học được khi làm việc với ông chủ kiếp trước; vừa mở miệng ra thì ông chủ luôn luôn được tôn lên tầng cao nhất, xưng hô tự nhiên như hít thở không khí bình thường vậy.
Hắn nịnh cho ông chủ sướng như mở cờ trong bụng, rất yên tâm giao việc cho hắn; kỹ thuật có thể rèn luyện đến mức sâu xa như vậy, tuyệt đối không tầm thường.
Cần tâng bốc thì hoàn toàn chính xác là phải tâng bốc.
Nhưng tâm cảnh giác cũng không thể thiếu.
Vẻ mặt Hoàng Chương vui vẻ, ngón cái và ngón trỏ vuốt vuốt chòm râu cá trê, cặp mắt chuột láo liên quan sát chung quanh, làm ra vẻ hết sức thần bí.