"Tây Môn Thôi, vị này chính là Lâm Phàm, tinh anh Kình Lôi minh, rất ưu tú. Hy vọng lần này thuyền buôn có thể an toàn đến nơi." Trương quản giáo nói.
Tay Môn Thôi ôm quyền nói: "Trương quản giáo yên tâm, chỉ cần bọn họ nghe theo lệnh của ta, ta có thể cam đoan lần thủy vận này tuyệt đối không có vấn đề gì."
"Được" Trương quản giáo gật đầu.
Tây Môn Thôi đi đến trước mặt Lâm Phàm, cẩn thận đánh giá hắn, mỉm cười nói: "Ngươi chính là Lâm Phàm nhỉ?"
Lời nói này người khác nghe thì không cảm thấy gì, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, giống như là... Ồ mẹ nó chứ hóa ra ngươi là Lâm Phàm à.
Rất kiêu căng càn rỡ.
"Đúng." Lâm Phàm đáp.
Tây Môn Thôi vỗ bả vai Lâm Phàm nói: "Bát tiểu thư và Trương quản giáo đều ở đây, ta cũng phải nói rõ trước. Bản thân ta rất nghiêm khắc, lần thủy vận này nhất định có nguy hiểm. Cho nên hy vọng các ngươi có thể phối hợp thật tốt với hành động của ta, nếu..."
Hắn ta không nói hết câu, mà trực tiếp xoay người nói: "Bát tiểu thư, 'Trương quản giáo, ta có quyền lợi nghiêm trị nhỉ?"
Trương quản giáo đáp: "Có."
"Các vị cũng nghe thấy lời của Trương quản giáo rồi đó, hy vọng có thể phối hợp thật tốt." Tây Môn Thôi nói.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, đám bang chúng bắt đầu bàn tán, thể hiện sự khó chịu đối với lời nói của tên vừa rồi.
"Lâm tinh anh, tên kia thật quá kiêu ngạo."
"Đúng vậy, hắn là ai mà dám nói như vậy chứ, cũng chẳng ai muốn để ý đến hắn."
"Lại không phải người của Kình Lôi minh chúng ta, chỉ là được thuê mới tới thôi, giả vờ giả vịt cái gì chứ."
Tất cả mọi người đều rất tức giận.
Nhất là những người khá thân thiết với Lâm Phàm, chỉ chịu nghe theo lời chỉ huy của Lâm Phàm. Chỉ cần Lâm Phàm nói muốn ngáng chân đối phương, bọn họ sẽ tham gia không chút do dự.
Lâm Phàm nói: "Được rồi, nhớ kỹ trách nhiệm của chúng ta, không cần nghĩ nhiều như vậy. Đưa thuyền buôn tới nơi mới là mục tiêu quan trọng nhất, đều tự về chuẩn bị đi, ngày mai đến đây tập hợp đúng giờ."
Nói xong hắn xoay người rời đi, tiếp tục tu luyện. Mấy cái chuyện vớ vẩn này có người phụ trách là tốt nhất, hắn cầu còn không được.
"Ngô huynh, ngươi nói Lâm tinh anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?" "Đúng vậy." "Chỉ cần hắn nói một câu, các huynh đệ đều sẽ đứng về phía hắn."
Ngô Tuấn nhìn mọi người: "Không nghe thấy à, đều tự mình làm việc đi. Chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng, ngày mai đi rồi."
Ngày kết
Tối hôm qua hàng hóa được khuân vác lên thuyền buôn suốt đêm. Những hàng hóa này có giá trị xa xỉ, nếu gặp phải bất trắc bị hải tặc cướp mất, đám thương gia sợ sẽ khóc chết mất.
Đám bang chúng xách đao lên thuyền.
Lâm Phàm nhìn qua bên bến tàu, thấy Tây Môn Thôi và Trương quản giáo đang nói chuyện với nhau, sau đó xoay người đi về phía trước. Hắn đứng ở đầu thuyền nhìn về mặt biển ở phương xa, lần đầu tiên rời khỏi thành Thiên Cửu thật sự làm cho hắn có chút không quen, đồng thời cảm thấy bất đắc dĩ. Chuyện này quả thực quấy rầy thời gian tu luyện của hắn.
Nhưng mà không còn cách nào cả.
Làm nghề này này, cho dù muốn tu luyện, nhận được chuyện người ta giao phó cũng chỉ có thể buông tu luyện.
Xuất phát! Tàu buôn rời khỏi bến tàu, chạy theo hướng mặt trời mọc.
Hắn xem qua bản đồ, dựa vào tốc độ của thuyền buôn cần bảy ngày mới có thể tới thành Hà Tân. Người tên Liễu Nhập Thế mà Hoàng Chương mượn sức cũng đến từ thành Hà Tân.
"Ngô huynh, ta vào trong khoang thuyền tu luyện, có việc tìm ta." Lâm Phàm ở trên boong tàu hóng gió biển, cảm giác mùi vị của biển không dễ ngửi, chứa mùi của cá muối, trở về tu luyện vẫn là ổn thỏa nhất. Loại tu luyện cường độ cao này của hắn có ảnh hưởng đối với thân thể, chính là cánh tay sẽ có cảm giác đau nhức. Nhưng nếu ngay cả loại tinh huống này mà cũng không thể vượt qua thì còn tu luyện cái búa gì, về nhà trồng trọt cho nhanh.
Tu luyện chính là đánh vỡ cực hạn, cảm giác đau nhức là thân thể theo bản năng muốn lười biếng, gửi đi tín hiệu lười biếng đến não, làm sao có thể nghe theo.
Nhìn như ngụy trang tốt lắm, thật ra đã sớm bị Lâm Phàm nhìn thấu rồi.
Thân thể thấp kém này còn muốn ta lười biếng ư, quả thật đúng là không biết lượng sức mình.
Trong khoang thuyền.
'Tứ Hợp Chưởng mà Lâm Phàm tu luyện đã sớm đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, chưởng ảnh dày đặc phong tỏa bốn phía. Hiện giờ uy lực của nó đã sớm khác biệt hoàn toàn với lúc vừa mới lĩnh ngộ.
"Đủ cả công cả thủ, rất không tồi. Nếu ta có tài năng, thật sự muốn theo con đường con ngươi tiếp tục nghiên cứu sâu, đáng tiếc... Ta không có."
Đối với người khác mà, thừa nhận ưu điểm của mình rất dễ dàng, nhưng mà thừa nhận khuyết điểm của mình rất khó.
Nhưng hắn thì khác.
Ưu điểm cũng được, khuyết điểm cũng thế, đều là động năng để không ngừng thúc đẩy bản thân tiến bộ.
Ưu điểm của hắn là chăm chỉ, kiên trì, tin tưởng.
Khuyết điểm chính là rất chăm chỉ, rất kiên trì, rất tin tưởng, có chút không hợp với người bên ngoài, gần như không có bằng hữu gì.
[Nhắc nhở: Phát động bạo kích tám mươi lần! ] [Nhắc nhở: Độ thông thạo Tứ Hợp Chưởng +80! ] "Hả, có điểm lạ, vậy mà gây ra tám mươi lần bạo kích."
Hay là ở trên thuyền tu luyện cũng có thể sinh ra BUFF chăng. Không có khả năng, có sinh ra cũng phải là ở trong mưa bụi, sao có thể ở trong tình trạng này được, nhất định là do may mắn chút mà thôi.
Ba ngày trôi qua, lúc đầu đám bang chúng bị say tàu vô cùng nghiêm trọng. Đối với bọn họ mà nói, cả đời đều không ra biển, lần đầu tiên rời bến nhất định sẽ xuất hiện các loại ảnh hưởng tiêu cực.
Nhưng mà sau khi quen rồi thì tốt hơn rất nhiều.
Lâm Phàm mỗi ngày trầm mê trong tu luyện, cảm thấy chuyến đi biển này không tồi, cũng có thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Ngay lúc hắn chuẩn bị tiếp tục tu luyện.
Rầm! Cửa khoang thuyền bị đẩy ra.
Tay Môn Thôi đi vào với sắc mặt rất khó coi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm rất không thân thiện, giống như trong lòng đang hừng hực lửa giận.
"Có việc?" Lâm Phàm hỏi.
Câu hỏi này cũng khiến cho Tây Môn Thôi suýt chút nữa bùng nổ ngay tai chỗ.
Ngươi còn dám hỏi ta có việc?
Trong khoảng thời gian này, Tây Môn Thôi vẫn luôn chấn chỉnh trật tự. Trái lại đã quên mất Lâm Phàm, sau khi chấn chỉnh được tương đối, hắn ta muốn tìm Lâm Phàm nhưng có tìm thế nào cũng không thấy.