Hắn có thể cảm giác rõ ràng khí kình trong cơ thể trở nên càng mạnh hơn. Luyện võ chính là như thế, muốn đả thương người, không có binh khí sắc bén thì phải dựa vào khí kình của bản thân.
So sánh với lúc trước, hắn đã mạnh mẽ hơn nhiều.
"Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi." Lâm Phàm kiên định nói.
Ta đây nhà chỉ có bốn bức tường, không thể làm gì khác hơn ngoài nỗ lực.
Hắn ở trong phòng tu luyện quyền pháp. Muốn tăng độ thông thạo lên thì phải dốc toàn lực luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền tới viên mãn, dù chỉ có chút lười biếng cũng không được.
Đây cũng là kinh nghiệm hắn thu được sau lần đầu tu luyện. Bởi vì không thuần thục. Sẽ không thể tăng độ thông thạo.
Mãi tới sau khi hắn thành thạo, mỗi lần đều phải dốc hết toàn lực tu luyện mới có thể tăng độ thông thạo.
Không có biện pháp. Lúc người khác tu luyện hắn tu luyện. Lúc người khác hưởng thụ hắn vẫn phải tu luyện.
Ngoại trừ tu luyện, hắn không có bất kỳ sở thích gì khác. Về phần nghĩ biện pháp tạo ra đan dược, luyện thần công... tạm thời tất cả đều không có bất kỳ quan hệ gì với hắn. Hiện tại ngay cả một môn võ kỹ hắn cũng không có để tu luyện, còn nói gì tới thần công.
Đan dược cũng khỏi cần nghĩ.
Muốn có đan dược cần phải hoàn thành nhiệm vụ của Kình Lôi minh hoặc là có đủ ngân lượng, cả hai hắn đều không thể, chỉ còn nước thành thật tu luyện, tạo ra bạo kích nhận được điểm vạn năng.
Đây mới là chính đạo.
[ Nhắc nhở: Phát động gấp đôi bạo kích! ]
[ Nhắc nhở: Độ thông thạo Đại Lực Ngưu Ma Quyền +2. ] Một lần diễn luyện kết thúc. Vận may của hắn không tệ, xuất hiện bạo kích.
Trên trán Lâm Phàm túa đầy mồ hôi hột, thể lực tiêu hao hơi lớn nhưng cũng không mệt nhọc, trái lại gân cốt cả người đều thoải mái.
Nhưng luyện võ không thể quá nóng vội, chỉ là nóng vội nhiều cũng thành thói quen, cảm giác thoải mái tự nhiên đến.
Đánh Đại Lực Ngưu Ma Quyền nhiều không thể có được cảm giác thoải mái kia, thay vào đó là mệt nhọc, xương cốt khắp người như muốn đứt rời thành từng mảnh nhỏ, loại cảm giác này thực sự là vừa mỏi nhừ vừa sảng khoái.
Chỉ có điều Lâm Phàm cũng không quan tâm.
Nếu ngay cả khổ cực như vậy hắn cũng không chịu nổi, còn không bằng về nhà chơi bùn.
Khi còn sống hắn là một vị vương giả cày game thuê cao quý, được xưng là lên vinh quang đơn giản như uống nước. Mỗi lần hắn lấy tài khoản của ông chủ đánh giảm một cấp lớn đều bị ông chủ ân cần hỏi thăm đủ loại.
Đối với chuyện này, hắn có chút không phục.
Ta không ngủ không nghỉ thức đêm ba ngày, liều mạng đánh thay hắn ta, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện tại ta còn xuyên việt tới thế giới nguy hiểm như vậy, nghĩ lại có chút không đáng.
Chỉ vì mấy đồng tiền dơ bẩn, còn lỗ vốn. Không kéo nữa! Nỗ lực tu luyện.
Nhìn thiên phú trung đẳng, người không có thiên phú chỉ có thể dựa vào nỗ lực, làm bạn với mồ hôi, hy vọng có thể nghịch tập.
Sau một hồi. Mệt mỏi quá!
Lâm Phàm đặt mông ngồi bệt dưới đất, cúi đầu, mồ hôi thấm ướt mặt đất.
"Đã tương đối rồi. Ngủ ba canh giờ, ngày mai còn phải dậy sớm." Lâm Phàm nằm dài trên giường, ngã đầu nằm ngủ, rất nhanh tiếng ngáy đã vang lên.
Hắn không phải làm từ sắt. Luyện đến trình độ này, đương nhiên cũng rất mệt nhọc.
Sáng sớm, tia nắng ban mai từ từ kéo lên, một ngày đầy màu sắc vui vẻ chào đón người nỗ lực phấn đấu.
Người này chính là Lâm Phàm.
Hắn ăn chút bánh quẩy, bánh nướng, sữa đậu nành và cháo đơn giản rồi vội vã đi tu luyện.
Luyện võ trường.
Lâm Phàm dung nhập trong đám người, theo mọi người cùng tu luyện. Hắn rất thích cảm giác nhiều người, loại cảm giác này cũng giống như xem phim vậy, một đám người tụ tập ở một chỗ, ai nấy đều tự nỗ lực, so xem ai có thể kiên trì bền bỉ hơn, cuối cùng cảm nhận vui vẻ trong thắng lợi. Không chỉ có thể xác và tinh thần đều được thư thả, ngay cả lòng hư vinh cũng được thỏa mãn.
Đám người cùng tu luyện với hắn đều là người gia nhập Kình Lôi minh xấp xỉ thời gian với hắn. Nói không phải khoác lác, chứ bộ Ngưu Ma Quyền này hắn là người tu luyện tốt nhất, dù là động tác hay lực đạo đều tiêu chuẩn nhất.
Tiểu Kê bên cạnh vừa liếc nhìn qua Lâm Phàm, thấy động tác của hắn tiêu chuẩn như vậy lại bắt đầu nảy sinh cảm giác hoài nghi sâu đậm với động tác của mình. Hắn ta học hỏi kinh nghiệm, thay đổi tư thế.
Học tập người ưu tú không có gì phải thẹn.
Quản giáo đứng chắp tay, mắt sáng như đuốc, có chút hài lòng nhìn đám người đang luyện tập. Tuy đám người kia tu luyện Đại Lực Ngưu Ma Quyền khó có thể lọt vào mắt hắn ta, nhưng kỳ thật thế này đã không tồi.
Đại Lực Ngưu Ma Quyền là quyền pháp cơ sở của Kình Lôi minh, chủ yếu dùng để rèn thể luyện khí, là một loại quyền pháp sát phạt. Bên trong chứa ba mươi sáu loại chiêu thức, mỗi một chiêu đều có nhiều loại biến hóa.
Nếu không tĩnh tâm chìm đắm vào trong võ kỹ này thì rất khó có thể tu luyện đến cảnh giới cao siêu.
Mà hiện tại hắn ta chỉ định để bọn họ dùng quyền pháp này rèn thể luyện khí mà thôi. Chẳng qua hắn ta lại bị một vị bang chúng mới hấp dẫn, cùng là bang chúng mới, nhưng Đại Lực Ngưu Ma Quyền được hắn tu luyện rất không tồi, lại có trình độ nhập kình.
Lại nhìn gương mặt, thật không hề kém cạnh hắn ta khi còn trẻ. Hạt giống tốt!
Lâm Phàm đang chìm đắm trong tu luyện phát hiện một ánh mắt có tính xuyên thấu kéo tới. Tìm về phương hướng ánh mắt, hắn phát hiện quản giáo đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt tựa như người đang xem buổi thời trang bãi biển, thấy mỹ nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại mặc đồ mỏng dính.
Thưởng thức! Muốn chơi trò chơi với nhau!
Không tốt... Là ta biểu hiện quá ưu tú khiến đối phương thấy được điểm sáng trên người ta.
Ưu tú chết tiệt, thật không ăn khớp với suy nghĩ của ta, ta chỉ muốn khiêm tốn tu hành không muốn bị bất kỳ người nào coi trọng.
Trong lúc miên man suy nghĩ, động tác của hắn hơi chút lầm lỗi, một bộ Đại Lực Ngưu Ma Quyền kết thúc, vậy mà không tăng độ thông thạo, tất cả nỗ lực khi trước đều thành uổng phí.
Quản giáo phát hiện trong đám bang chúng mới có hạt giống ưu tú, nhìn nhiều vài lần cũng là chuyện rất bình thường. Nào biết trong lòng Lâm Phàm lại suy nghĩ phức tạp như vậy.