"Rất thông minh, biết giương đông kích tây." Người mặc áo đen chặn trước mặt hắn, đùa giỡn chủy thủ trong tay, dưới ánh trăng chiếu rọi, chủy thủ lóe lên ánh sáng lạnh.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Lâm Phàm có chút căng thẳng. Tuy hắn rất cố gắng tu luyện, nhưng hắn biết rõ, thực lực Đoán Khí tang ba của hắn cũng chả mạnh mẽ gì, hơn nữa người áo đen trước mặt cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh đùa nghịch chủy thủ của người ta đi, nhất định là kinh nghiệm đầy mình, thậm chí còn mặc đồ đen, chắc chắn là liên quan tới nghề nghiệp.
"Nơi này rất gần Kình Lôi minh." Lâm Phàm hy vọng đối phương có thể hiểu được ý trong lời nói này. Chính là ngươi đừng quá kiêu ngạo mà làm càn... nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể có mấy trăm vị bang chúng chạy ra bao vây ngươi đấy.
"Ta biết."
"Ngươi biết mà còn chặn đường ta, ta chỉ cần cao giọng hô lên một tiếng, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy sao?"
Sức mạnh của ngôn ngữ là dùng để uy hiếp đối phương, đôi khi, những người làm việc này chỉ là nóng đầu xúc động nên làm ra những chuyện sau này sẽ hối hận. Lâm Phàm hắn chỉ đang nhắc nhở đối phương, để đối phương hoàn toàn tỉnh ngộ.
Người mặc áo đen cười lạnh nói: "Giữa ta và ngươi chỉ có khoảng cách mười lăm bước, trong lúc ngươi còn đang lảm nhảm, ta có thể tiến thêm năm bước, trong vòng mười bước, ta có thể cắt qua cổ họng ngươi lúc ngươi muốn mở miệng."
Sau khi nói xong, người áo đen muốn theo thói quen liếm ngang chủy thủ một cái. Nhưng vừa thò lưỡi ra muốn liếm, thì gã chợt nhớ ra chủy thủ có bôi độc, giật thót mình dừng lại. Thật nguy hiểm, suýt chút nữa thì tự mình liếm chết chính mình rồi.
Lâm Phàm thầm hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ bối rối. Hắn nghĩ tới đủ loại tình tiết trong phim truyền hình kiếp trước... Người trước mắt này giống hệt với mấy vị sát thủ vô cùng phong cách trong mấy phim truyền hình đó.
Đối phương rất mạnh, chắc chắn là cường giả. Mà người như vậy thì không hay nói đùa, nhất định là đang nói sự thật, phán đoán của hắn tuyệt đối không sai.
"Vươn tay." Người áo đen nói.
"Để làm gì?"
"Chặt đứt hai tay của ngươi."
"Vậy hạnh phúc sau này của ta thì làm sao?" "Hạnh phúc thì có liên quan gì tới tay của ngươi."
Lâm Phàm không ngờ người áo đen này lại ngoan độc tới thế, không muốn mạng mà lại muốn hai tay hắn. Nếu thật sự để gã chém đứt hai tay vậy hạnh phúc tương lai của hắn làm sao bây giờ?
Dương Quá người ta không chỉ có Điêu, còn được giữ lại một tay đấy.
Hắn thì sao? Nhưng bây giờ... là thời điểm để nghĩ mấy chuyện đó sao?
Lâm Phàm vẫn luôn cho rằng, vị sát thủ áo đen trước mặt không hề đơn giản. Sát thủ nguyện ý đứng lảm nhảm với hắn lâu như vậy, đương nhiên là cường giả rồi. Chỉ có cường giả mới có đầy đủ tự tin để cho mục tiêu có thời gian nói lắm như vậy.
Mà hắn cũng biết, bản thân mình trong mắt đối phương không khác gì thịt cá nằm trên thớt, mặc cho bản thân giãy giụa thế nào, thì cũng không thể thoát được khỏi mảnh trời đất này.
Lúc này.
Sát thủ áo đen chuyển động chủy thủ trong tay, chủy thủ chuyển động lưu loát giống như một bộ phận trên người sát thủ, khiến Lâm Phàm nhìn mà hoa cả mắt, trong lòng thầm hô... Cường giả, chắc chắn là một cường giả lợi hại.
Sớm biết sẽ gặp phải chuyện như vậy, lúc trước hắn nên từ chối sự đề bạt của Bát tiểu thư, tình nguyện trở thành một tên ăn hại trong mắt mấy người đó, rồi yên lặng tu luyện, an ổn vượt qua giai đoạn đầu.
Lâm Phàm quan sát tình huống xung quanh, tìm kiếm cơ hội chạy trốn. Chỉ là nhìn tình hình bây giờ, chạy trốn là chuyện không thể nào rồi.
"Ngươi muốn chạy sao?" Sát thủ áo đen nhìn thấu ý nghĩ của Lâm Phàm, cười lạnh. Mọi cử động của đối phương đều bị gã thu hết vào mắt, đương nhiên chút động tác nhỏ này không thể thoát khỏi ánh mắt gã.
Lâm Phàm nói: "Cần gì phải như vậy, ta cho ngươi một lượng bạc, chúng ta coi như xong. Đúng lúc sắc trời đã tối, ngươi có thể cầm một lượng này tới mấy điểm yên vũ, ôm một cô nương đi ngủ không phải tốt hơn sao?"
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, ta đã cho ngươi đủ ngân lượng rồi, không cần thì thật sự đáng tiếc đó.
Sát thủ áo đen ngẩng đầu nhìn bóng đêm, dường như loáng thoáng thấy được trên không trung đen nhánh kia có mây đen bay qua, gã lầm bầm.
"Trời sắp mưa rồi, chấm dứt sớm một chút thì tốt hơn."
Vừa dứt lời, sát thủ áo đen ra tay. Chủy thủ trong tay gã lóe lên u quang trong màn đêm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, giống như đã nhìn thấy trước hình ảnh máu tươi bắn tung tóe.
"Nhanh thật!"
Lâm Phàm kinh ngạc, hắn phát hiện tốc độ đối phương quả thực rất nhanh, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chuyện này... Trong chớp mắt! Bụp!
Bàn tay Lâm Phàm giống như môt gọng kìm, túm chặt lấy cánh tay cầm chủy thủ của sát thủ áo đen, chặt tới mức đối phương không thể động đậy một chút nào.
Sát thủ áo đen trừng mắt, có vẻ rất kinh hãi."Xuyên Sơn Quán Kính!"
Lâm Phàm nắm tay thành quyền, gầm nhẹ một tiếng, một quyền đánh thẳng vào ngực đối phương, âm bạo chấn động. Chỉ thấy sát thủ áo đen bay ngược ra sau, trên ngực lõm xuống một dấu sâu tới mức nhìn thấy cả xương trắng, một ngụm máu tươi phun ra ngay tại chỗ, máu rơi xuống như sao băng.
"Ta mạnh vậy sao?" "Gã yếu đến thế ư?"
Lâm Phàm cúi đầu nhìn nắm tay to như bao cát của mình, bỗng nhiên hiểu ra. Cố gắng tu luyện của hắn có kết quả không tệ đâu.
Sau đó, hắn nhìn về phía sát thủ áo đen cách đó không xa.
Ten sát thủ đó nằm trên đất với dáng vẻ thê thảm, vết thương ở ngực huyết nhục mơ hồ, máu tươi trào ra ào ào, muốn nhấc thân lên lại không có chút sức lực nào, từ trong ánh mắt của gã có thể nhìn ra sự hoảng sợ.
"Không thể giữ người."
Lâm Phàm nhảy bổ qua, tốc độ nhanh như báo săn, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt sát thủ áo đen, một quyền đánh cho đầu đối phương lún vào mặt đất, sức lực xuyên qua đầu, nghe rõ ràng được âm thanh đầu lâu dập nát.
Sát thủ áo đen chết không nhắm mắt...
Con mẹ nó, không phải các ngươi nói hắn là bang chúng mới gia nhập Kình Lôi minh sao. Nhưng quyền kình này, thực lực này là cái quỷ gì thế hả.
Xác định đối phương đã chết, Lâm Phàm mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lục lọi trên người sát thủ áo đen.