Nghe thấy tiếng hô của người công an già, mấy ông lão đều vô cùng căng thẳng, bọn họ cũng biết chuyện về cái chết của những thanh niên trong làng này đều có liên quan đến A Nhiên. Không ai hiểu rõ tình cảnh của A Nhiên hơn bọn họ, vậy nên những người này vừa nghe thấy A Nhiên đến lập tức im như thóc, chân cẳng người nào người nấy đều không còn chút sức lực. Người nào có thể dùng sức, đều len lén lùi về sau.
Lúc đó quả thực trời rất tối, hai vị công an thật sự cũng không nhìn rõ động tác của mấy người này, hai người chỉ nghĩ chờ đợi suốt mấy ngày cuối cùng cũng không bỏ công, trong đêm tối bóng trắng đó từ từ đi tới. Phải nói thì hai người này cũng được xem là có kinh nghiệm phong phú, trong bóng tối Lý Phụng Khởi cũng không nhìn rõ được hai người làm cách nào có thể tiến về phía trước, chỉ cảm thấy tốc độ của họ cực nhanh, cũng không phát ra tiếng bước chân. Chưa đến một lúc, hai người họ đã đến trước mặt bóng trắng đó rồi, họ nhảy vọt tới đè cái bóng ấy xuống mặt đất.
Hai người vừa đẩy ngã bóng trắng này, một tiếng hét quỷ dị lạ thường chợt vang lên. Kẻ bị bắt dưới đất vừa gào khóc thảm thiết vừa kêu la cứu mạng, người công an già rất thận trọng, nhưng cậu công an trẻ lại không giữ được bình tĩnh, cậu ấy hung hãn dùng chân đá mấy phát, vừa đá vừa chửi, mẹ nó, bị muỗi đốt mấy đêm rồi, ngươi còn dám ở đây kêu cứu mạng...
Nhìn thấy hai vị công an đang áp chế một người dưới đất, mấy người lớn tuổi bên này đều cảm thấy rất kì lạ, lẽ nào A Nhiên đã bị bắt rồi. Trong đêm tối, Lý Phụng Khởi cẩn thận lắng nghe âm thanh đó, lắc đầu nói, không đúng.
Kế bên có người hỏi, không đúng cái gì?
Lý Phụng Khởi nói, không phải A Nhiên.
Người đó còn muốn hỏi là ai, cậu công an trẻ ở cách đó không xa đã hét to, người đâu, bật đèn, bật đèn...Đám người Lý Phụng Khởi nghe tiếng hô, lúc này mới luống cuống bật đèn pin chạy tới.
Thế nhưng khi chạy đến nơi rọi đèn pin vào, người dưới đất quả nhiên không phải cô ấy, mà là tên ngốc thứ hai ở trong làng. Tên ngốc này hơn 40 tuổi, không cha không mẹ, mỗi khi đói sẽ đứng trước cửa nhà người khác xin họ một miếng ăn. Trong làng đều là những gia đình già, cùng quê thân thiết, muốn xin một bữa cơm cũng không sao, họ đều cho cả.
Thế nhưng tên ngốc thứ 2 này thấy đầu không thấy cuối, lúc thì ở trong thôn đến 10 ngày nửa tháng, có lúc lại lặn mất tăm không thấy đâu, mới biết hắn đã đi lên thị trấn. Nhưng bất kể là đi bao xa, tên ngốc này vẫn luôn có thể tìm được đường trở về làng.
Tên ngốc bị hai vị công an bắt giữ la lối om sòm, bên cạnh là một tờ phướn rất dài, trên tờ phướn còn có một cây gậy. Lý Phụng Khởi nhìn thấy liền hiểu rõ, bóng trắng lơ lửng không xác định ban nãy chính là tờ phướn này.
Sau khi hỏi ra mới hay, không biết nhà ai trên trấn có người vừa chết, lo liệu xong xuôi vẫn còn lại khung và tờ phướn. Tên ngốc này không biết đã từng nhìn thấy ở đâu, đợi người ta lo xong hậu sự, đã lấy thứ này ra chơi. Chơi được một lúc, liền nghĩ đến việc muốn đem nó về làng khoe với mọi người, cho nên mới nửa đêm nửa hôm chạy tới cổng làng.
Việc này khiến cho hai vị cảnh sát trở nên tức giận. Cậu công an trẻ lại đạp tên ngốc thêm hai cái, nói gì mà muốn bắt nhốt hắn.
Tên ngốc khóc thút thít, nói là sau này không dám nữa, cầu xin các người tha cho tôi lần này.
Lý Phụng Khởi cũng xin tha giúp hắn, nói rằng đây chỉ là một tên ngốc, nếu các người muốn nhốt hắn vậy chẳng phải là đang hạ thấp thân phận của mình rồi sao?
Người công an già xua xua tay, nói sao có thể nhốt thật được, nhưng bây giờ chuyện này không giải quyết không được, dù thế nào chúng tôi cũng phải cho bên trên một lời giải thích.
Lý Phụng Khởi hiểu rồi, đây chính là muốn lấy tên ngốc ra để gánh trách nhiệm đây mà, cụ thể họ sẽ làm thế nào Lý Phụng Khởi không biết, suy cho cùng ông cũng chưa từng trải qua chuyện nào giống thế này.
Cậu công an trẻ kéo tên ngốc dậy muốn dẫn đi, thế nhưng hắn lại giở trò nằm lì dưới đất không nhúc nhích. Tên này cứ như vậy, không thể làm gì được, có kéo thế nào cũng kéo không lên, khiến hai vị công an cũng rơi vào thế khó. Hai người họ muốn kêu mấy ông lão giúp đỡ, nhưng mấy người này lại giả ngu nhắm mắt làm lơ, bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn.
Cậu công an trẻ tức giận nói: "Nếu như các người không chịu phối hợp, tôi sẽ đem các người nhốt lại hết."
Cậu công an trẻ vừa nói xong, mấy người lớn tuổi không thấy vui nữa, dăm ba câu đã bắt đầu lời qua tiếng lại với cậu ta. Người công an già vội đứng ra hoà giải, nói cậu ta không phải có ý này. Khuyên nhủ tới khuyên nhủ lui, cuối cùng mới êm xuôi, cúi đầu xuống lại phát hiện tên ngốc đã chạy mất rồi.
Lý Phụng Khởi lấy đèn pin ra soi, cũng không biết chân cẳng tên ngốc này bị thế nào, đột nhiên lại chạy về phía hồ Tiểu Tịnh Hải. Tiểu Tịnh Hải đó là nơi nào chứ, huống hồ là bây giờ đến đó sẽ không còn đường quay về nữa, Lý Phụng Khởi hét gọi tên ngốc: "Không bắt cậu nữa, mau quay về đi."
Tên ngốc dĩ nhiên không thèm tin, càng hét hắn lại càng chạy nhanh hơn. Điều này khiến Lý Phụng Khởi sốt ruột không thôi, đang lúc nghĩ không biết có nên đuổi theo hắn không thì ở Tiểu Tịnh Hải đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh.
Có điều bây giờ đang là giữa hè, dù cho thời tiết có biến đổi thế nào đi nữa cũng không thể khiến người ta cảm thấy lạnh được. Thế nhưng cơn gió này vừa nổi lên, Lý Phụng Khởi đã cảm thấy khắp người từng cơn ớn lạnh, da gà da vịt thi nhau nổi cục cục. Cơn gió lạnh đó lại thổi đến lần thứ 2, tất cả liền phát run cầm cập.
Lý Phụng Khởi lại cầm đèn pin rọi lần nữa, mấy người này đều đang rên hừ hừ trong miệng. Có một lão già đang quấn trên người một tấm áo rách, run rẩy nói: "Sao tự nhiên lại lạnh như vậy?"
Lý Phụng Khởi cũng cảm thấy rất kì lạ, trong lòng tự hỏi sao lại lạnh thành thế này chứ. Nhìn sang hai vị công an, sắc mặt của họ đã đông cứng đến tái nhợt. Cậu công an trẻ còn nói: "Thời tiết ở chỗ các ông sao lại thay đổi nhanh quá vậy?". Lý Phụng Khởi thầm nghĩ, thời tiết chỗ chúng tôi trước giờ chưa từng thay đổi như vậy.
Lúc Lý Phụng Khởi đang nghĩ đến những chuyện này, mấy ông lão bên đó run rẩy hét lớn: "Hai vị cán bộ chúng ta trở về thôi, nếu không lát nữa sẽ chết cóng mất." Thật ra hai người bọn họ đã muốn đi từ lâu rồi, nghe vậy liền gật đầu, dẫn mọi người trở về.
Thế nhưng chưa đi được mấy bước, bên Tiểu Tịnh Hải đột nhiên vang lên tiếng khóc thút thít, âm thanh ấy không cao không thấp, nghe cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng dù không rõ thế nào đi nữa, mấy ông lão cũng biết có chuyện không ổn, tiếng khóc này kì thực đã quá quen thuộc với họ, suốt hai năm nay không hề khác đi, tiếng khóc này đã khiến cả làng rơi vào nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Lý Phụng Khởi biết rõ lần này không phải người khác nữa, mà chính là cô ấy.
Biết được A Nhiên sắp đến, Lý Phụng Khởi không nghĩ gì khác, chỉ nghĩ cách làm sao để trốn đi. Thế nhưng lại không chịu được vẻ mặt hung dữ của cậu công an trẻ, cậu ta nhíu mày hỏi: "Sao vẫn có người khóc vậy?"
Lý Phụng Khởi nói trong lòng, bây giờ là khóc, lát nữa sẽ đem ngươi đi theo luôn. Nghĩ đến đây, ông nhìn nhìn cậu công an trẻ hoài nghi, A Nhiên chắc sẽ không nhìn trúng cậu công an này chứ? Nhưng mặc kệ là A Nhiên có nhìn trúng cậu ấy hay không, ông nghĩ bây giờ mình nên nhanh chân chạy đi mới phải.
Có điều tiếng khóc này cất lên, Lý Phụng Khởi liền cảm thấy trong người rất khó chịu, rất thê lương. Lý Phụng Khởi biết tiếng khóc này có bao nhiêu ghê gớm, trong lòng vừa cảm thấy khó chịu liền lập tức bịt hai tai lại. Quả thật không chỉ có Lý Phụng Khởi, mà mấy ông lão khác cũng như vậy, đều lấy hai tay bịt lỗ tai lại thật chặt.
Hai vị công an làm sao biết được những điều này, nghe tiếng khóc cũng không bịt tai lại, chỉ đứng nhìn nhau. Dường như cả hai đều nhìn ra được sự vui sướng trong mắt người kia, giống như cảm thấy người cần tìm cuối cùng cũng xuất hiện rồi vậy.
Thật ra người cần tìm chính xác là đã đến rồi, nhưng đối với hai vị công an mà nói, họ có chỗ nào có thể đối phó được với cô ấy đâu. Lý Phụng Khởi là người tốt bụng, một tay bịt lỗ tai lại, một tay kéo người công an già, hết lời khuyên ngăn, không đi được, không đi được đâu. Thế nhưng người công an già làm sao chịu nghe lời ông, còn giật tay ra nói: "Ông kéo tôi lại làm gì?"
Lý Phụng Khởi bị giật tay ra cũng không tức giận, tiếp tục khuyên nhủ. Thế nhưng có khuyên thế nào hai người họ cũng không nghe, còn kêu mấy lão già đi cùng.
Mấy lão già đang bịt tai lại, dĩ nhiên không nghe rõ họ nói gì. Trên thực tế, cho dù những người này nghe rõ, họ cũng sẽ không đi cùng, đây là vấn đề về nhận thức, dù sao thì cũng không có thứ gì có thể quan trọng hơn mạng sống của bản thân được.
Lý Phụng Khởi thấy khuyên không được, cũng không nói nữa, hơn nữa tiếng khóc đó càng lúc càng đến gần, ông cũng không dám nghe thêm, chỉ có thể bịt tai sau đó lùi lại.
Lý Phụng Khởi lùi về sau, hai người công an lại tiến về trước, rất nhanh đã tách ra khỏi bọn họ. Lúc tách ra, trong tay hai người họ không có đèn pin, khu rừng nhỏ tối đen như mực, bóng dáng hai người rất nhanh chìm vào trong đêm tối. Cùng với sự biến mất của họ, cái lạnh trong rừng cũng dần tan, tiếng côn trùng kêu, tiếng ếch nhái cũng chầm châm khôi phục lại như cũ, tiếng chó sủa gần xa trong làng cũng vang vọng. Nhưng mà hai vị công an vẫn chưa xuất hiện trở lại.
Công an không thấy đâu, thế nhưng tên ngốc vẫn ở đó, hắn nằm chổng mông trong vũng nước bẩn bên bờ hồ, không nhúc nhích. Mấy lão già còn cho rằng hắn đã chết rồi, sau khi được bọn họ kéo lên hắn mới oà khóc nức nở, ôm chặt lấy Lý Phụng Khởi không buông, nói là trong hồ có quỷ, còn sờ vào cổ hắn nữa, lạnh đến đáng sợ.
Hai vị công an mất tích cũng không phải là chuyện nhỏ, bên trên đã phái người xuống, nhưng có điều tra thế nào đi nữa, dù đã huy động tất cả người trong làng kéo một mảnh lưới lớn vét hết cả hồ lên, cũng không tìm thấy chút dấu vết nào của hai người họ. Quả thật sống không thấy người, chết không thấy xác. Mãi đến hơn 10 năm sau, thi thể của hai người họ mới được phát hiện ở trong lớp bùn ẩm ướt bên hồ.
Lúc thi thể được phát hiện, cả hai người so với lúc còn sống không khác là bao, nếu không phải quần áo trên người đã rách tả tơi, thì thật sự giống hệt như lúc họ vừa mất tích. Các chuyên gia trên tỉnh đều không biết làm cách nào mà hai thi thể này có thể được bảo quản tốt đến như vậy.
Đương nhiên, ngoài thi thể của hai vị công an ra, dưới lớp bùn ẩm đó còn phát hiện ra rất nhiều thi thể khác, phần lớn đều là những thanh niên trai tráng. Những người này cũng giống hệt hai vị công an, da thịt đều y như lúc còn sống. Trên thực tế, những người này đều đã chết cả rồi, không thể chết thêm lần nữa được.
Trước khi những thi thể này được phát hiện, trời đã đổ một trận mưa lớn, nước tràn khỏi mặt hồ.
Trong mấy ngày mưa lớn này, người dân trong làng đều nằm mơ cùng một giấc mơ. Trong mơ, một cô gái mặc váy trắng đã đạp lên sóng nước đi ra khỏi bờ hồ. Sau khi bước lên bờ cô gái ấy nói với mọi người, cô đã tìm thấy được người thợ mộc xa cách nhiều năm rồi, mai là ngày rằm, cô sẽ đến đón anh ta. Sau khi đón được anh thợ mộc, cô sẽ mang anh ấy rời khỏi đây, sẽ không làm phiền mọi người nữa. Những năm qua gây ra không ít rắc rối cho mọi người, những đồng hương thân thiết, rất xin lỗi mọi người. Cô gái nói xong thì lại đạp sóng nước quay trở về.
Người trong làng đều nói cô gái đó chính là A Nhiên. Lý Phụng Khởi cảm thấy không giống, nhưng sau đó lại thấy có phần thoải mái, trải qua nhiều năm như vậy, A Nhiên cũng đã sớm trưởng thành rồi.
Chuyện xảy ra vào hôm sau mọi người đều biết rồi, chính là cậu cả của tôi vào Tiểu Tịnh Hải cứu người, sau đó bị điện giật chết ở trong hồ, từ đó về sau, trong làng thường xuyên vang lên tiếng than khóc của cậu cả, cùng với đó là tiếng gõ cửa hết nhà này đến nhà khác. Người trong làng đều nói, đó là cậu cả của tôi muốn quay về, nhưng lại tìm không được nhà của mình.
Bà ngoại tôi không chịu nổi tiếng than khóc liên miên của cậu cả, lại thêm việc cậu ấy không có chuyện gì là lại đến nhà gõ cửa nhà rồi kêu gào thảm thiết, cho nên sau đó đã chuyển đi. Lúc chuyển nhà, mẹ tôi khoảng gần 10 tuổi, đến giờ bà đã hơn 50 tuổi rồi, nhưng mỗi lần đi ngủ đều không dám tắt đèn, có thể thấy chuyện này đã ảnh hưởng tâm lý của mẹ tôi nhiều đến thế nào.
Có điều mẹ tôi nói, sau khi cả nhà đã chuyển lên thị trấn, họ vẫn gặp phải chuyện ma đập cửa thêm một lần nữa. Chuyện ma đập cửa này mới thật sự là doạ người, vì vậy đến tận bây giờ mẹ tôi cũng không dám tắt đèn đi ngủ.