Lúc Trương A Cẩu đang đứng bán thịt, điều khiến hắn không ngờ tới chính là gia đình hôm qua lại quay trở lại, họ chìa 5 hào trong tay ra, muốn chuộc lại cô gái.
Trương A Cẩu vốn không để ý đến họ, gia đình này vừa khóc vừa làm ầm ĩ cả lên, còn đòi báo cảnh sát, điều này khiến hắn tức giận, hắn thò tay moi từ trong hũ ra một miếng thịt, vứt xuống đất sau đó chửi bới, cầm lấy con gái của các người đi, cút nhanh.
Một người phụ nữ trong nhà nhìn miếng thịt bị vứt dưới đất, lúc mới đầu cũng không có phản ứng gì, sau đó thì ngây người, cầm miếng thịt lên nhìn trái nhìn phải, rồi oà khóc, khóc đến điên dại, bà chạy như bay vào trong Tiểu Tịnh Hải và rồi chết đuối ở đó. Bà ta chết rồi, đến lượt người đàn ông trong nhà đó cũng liều mạng với Trương A Cẩu, kết quả ông ta bị hắn đâm một dao vào cổ, cũng bỏ mạng. Đứa trẻ nhìn thấy cha mẹ đều chết cả rồi, nó muốn chạy, nhưng lại bị Trương A Cẩu lấy dao nhắm thẳng vào sau lưng, chết một cách oan uổng.
Hai người bọn họ vốn dĩ đã biến thành ác quỷ, không còn để tâm việc gì nữa, thế nhưng tối hôm đó đã có chuyện xảy ra.
Sau khi giết hai cha con nhà đó xong, bọn chúng đã lôi họ đặt ở bãi cỏ phía sau quầy hàng. Lúc này bãi cỏ vẫn còn hoang vu và rậm rạp, một con dê chạy vào còn không thể thấy được bóng dáng, chứ đừng nói đến việc ném hai xác người vào. Theo tính toán của hai người họ, tối đến sau khi dọn hàng xong sẽ lấy xe nhỏ đẩy hai cái xác kia về nhà, làm một bữa thật ngon, phần thịt thừa lại hôm sau vẫn có thể đem đi bán. Ai ngờ sau khi thu dọn xong, họ quay lại tìm xác của hai cha con kia thì đã không còn thấy nữa.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy rất lạ nhưng cũng không quá coi trọng. Về đến nhà lại uống rượu, ăn thịt, sau đó lăn ra giường ngủ mất.
Cụ ông Lý Phụng Khởi nói, sáng hôm đó vừa hay ông cùng cha đến bến tàu thăm anh hai của mình. Thăm hỏi xong, còn ở trong phố chơi đến tận chiều mới về, lúc về đến làng cũng đã sắp nửa đêm. Cũng may hôm đó thời tiết tốt, sao thưa trăng sáng, cả con đường đều được chiếu sáng rực, nên ông với cha cũng không gặp trở ngại khi đi bộ trên đường.
Thế nhưng lúc đến cửa làng, cha của ông đột nhiên tóm ông lại, không cho đi tiếp. Ông cảm thấy rất kì lạ, vừa nãy cha mình vẫn còn đang vội vàng, sao giờ lại không đi nữa. Lúc này ông buồn ngủ vô cùng, đang định phát cáu làm ầm lên liền bị cha ông bịt miệng lại, bảo ông nhìn về phía trước.
Ông quay đầu lại vừa nhìn một cái đã sợ chết khiếp, trên con đường dẫn vào làng trước mặt chi chít toàn là người. Đặc điểm chung của những người này là đều gầy trơ xương, trên người đều bị khoét mất một miếng thịt, đặc biệt là thịt ở phần bắp đùi, đang chảy máu đầm đìa còn lộ ra cả xương trắng.
Những người này vừa đi vừa khóc, tiếng khóc ban đầu chỉ là thút thít nghẹn ngào, sau đó bắt đầu thành tiếng gào thét. Âm thanh đó nam có, nữ có, lớn có, nhỏ có.
Tiếng than khóc của đông người trộn lẫn vào nhau, vậy nhưng lại không ồn ào tí nào, nghe như tiếng kêu của bầy sơn dương vậy. Theo lời cụ ông kể lại, giống như tiếng khóc của những chú dê non. Tiếng khóc của dê gần với tiếng khóc của ma quỷ nhất. Cảnh tượng đêm đó so với lần của cậu cả khác hẳn nhau, cả làng vắng lặng như tờ, đừng nói là tiếng chó sủa, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, dường như tất cả mọi âm thanh đều phải ngưng bặt trước tiếng than khóc của đám người này.
Cụ ông nói, lúc đó ông không hề cảm thấy sợ hãi, còn muốn thò đầu ra xem thử, nhưng bị cha ông ấn đầu lại, không thể cựa quậy. Cha ông vừa ấn đầu ông, vừa kéo ông vào một ngôi miếu thờ nhỏ bên đường. Ngôi miếu đó đã có từ rất lâu rồi, là miểu nhỏ thờ thổ địa công công, bên trong miếu thờ ông thổ địa và bà thổ địa. Lúc nhỏ ông còn từng tiểu tiện ở trong miếu, dĩ nhiên cũng không xảy ra chuyện gì.
Ngôi miếu này nhỏ đến nỗi còn không cao bằng một người, bên trong cũng không lớn lắm, hai người miễn cưỡng mới có thể chui vào.
Lý Phụng Khởi bị cha mình bịt miệng, ôm ông ấy khom lưng tiến vào trong miếu. Cổng vào ngôi miếu hướng ra ngoài đường cái, vừa hay có thể nhìn rõ những chuyện xảy ra trên đường. Hai người vào trong miếu rồi, bên ngoài xảy ra chuyện gì đều có thể nhìn rõ mồn một.
Thế nhưng khoảnh khắc khi cả hai tiến vào bên trong, họ lập tức bị doạ cho nhảy dựng, dưới chân dưới mông đột nhiên có cảm giác mềm mềm ấm ấm, đưa tay ra sờ, khắp nơi đều là lông. Cụ ông nương theo ánh trăng nhìn một lượt, không biết từ lúc nào mà một đám động vật nhỏ đã chui vào trong miếu, nào là chó, mèo, chuột, rắn, chồn, thứ gì cũng có. Đây bình thường đều là những thứ doạ người nhất, khi hai người họ tiến vào, chúng chẳng phát ra tiếng kêu nào cứ thế quấn chặt lấy họ.
Cha ông nhìn thấy những thứ này cũng không dám hé môi nửa lời, chỉ lấy tay phủi ra rồi đi đến một khoảng đất trống, sau khi ngồi xuống liền ôm ông vào trong lòng.
Cụ ông nói, cả đời này ông cũng không bao giờ quên được cảm giác đặc biệt đó: Trong ngôi miếu thờ nhỏ bé, cha ông lặng lẽ ôm lấy ông, chung quanh là những con vật nhỏ, cũng không phát ra tiếng động nào. Bên ngoài là những bóng đen quần áo rách rưới, vừa gào khóc vừa chậm chạp bước về phía trước.
Cụ ông nói, lúc đó ông cũng không biết những người này muốn đi đâu, cha ông hình như cũng không biết, nhưng trong tình huống đó họ chỉ có thể lẩn trốn, ngoài chuyện đó ra dường như không thể làm gì tốt hơn. Sau đó đã chứng minh được chuyện lẩn trốn thật sự là một việc làm đúng đắn. Hai người họ trốn trong miếu thổ địa được một lúc, mắt nhìn thấy đám người đó đang dần rời xa ngôi làng, ngay lúc họ cho rằng không còn chuyện gì nữa thì trên đường cái lại xuất hiện một nhóm người nữa. Nhóm người này giống hệt với nhóm trước, cũng gầy đến trơ xương, quần áo rách rưới, chỉ là bọn họ không gào khóc, cứ im lặng đi về phía trước. Từng người một cúi đầu đi rất chậm, giống như đang nhặt tiền dưới đất vậy.
Lúc đầu ông cho rằng nhóm người này cũng giống nhóm trước, chỉ đi lại trên đường cho nên cứ chờ cho họ đi qua là được. Ai ngờ bọn họ lại phân nhóm ra mà đi, một nhóm nhỏ trong đó đã tiến về phía ngôi miếu. Đến trước cửa miếu, bọn họ cúi người di chuyển vòng quanh miếu nhỏ, vừa đi vừa dùng mũi ngửi gì đó.
Cụ ông nói, ông nằm trong lòng cha mình, không dám nhúc nhích cũng không dám thở mạnh. Hơn nữa dưới ánh trăng, ông còn có thể nhìn rõ hình dạng của những người đó, da thịt trên mặt họ đều không còn. Chỉ còn lại phần xương sọ đang nhỏ máu, hốc mắt to đen thăm thẳm. Còn có tròng mắt khô quéo treo lủng lẳng trong hốc mắt, lắc tới lắc lui trên mặt. Trong mũi cũng chỉ còn là một hố đen, không biết bên trong chứa đựng thứ gì. Ngược lại phần nướu lộ ra rất rõ, răng vô cùng trắng. Mặc dù cụ ông đang cố sức lén đưa mắt ra nhìn nhưng chỉ nhìn thấy những thứ này, sau đó đột nhiên bị cha ông kéo lại vào lòng, không để cho ông nhìn nữa.
Tuy không được nhìn nữa, nhưng mùi trên cơ thể những người này rất nồng nặc, xuyên qua màn đêm thấm vào trong mũi của ông. Cụ ông nói, đến giờ ông vẫn còn nhớ thứ mùi đó. Đó là mùi trộn lẫn giữa máu thịt, xú uế, và mùi tanh của đất sét, hít vào mũi một cái lập tức khiến người ta choáng váng.
Thứ mùi này xộc đến khiến ông loạng choạng, lập tức nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng chỉ nhắm được một lúc lại không nhắm tiếp được nữa, ông dứt khoát mở to mắt, từ dưới nách cha mình nhìn ra ngoài, nhìn thấy những con động vật nhỏ con nào cũng rất căng thẳng, chen chúc với nhau thành một đàn. Những con vật này dán chặt đến bên cạnh cha của ông, cũng giống như ông vậy, đều không dám thở mạnh.
May mà những bóng đen bên ngoài không tiến vào, sau khi di chuyển mấy vòng thì rời đi. Nhưng thời gian của mấy vòng này đối với người trong miếu mà nói dài như 3 ngày 3 đêm vậy.
Trong đêm tối, những bóng đen này quay trở lại hàng ngũ của chúng, chầm chậm di chuyển theo con đường hướng vào làng. Dưới ánh trăng, tốc độ di chuyển của chúng rất chậm, nhưng cũng dần dần biến khỏi tầm mắt của hai cha con ông.
Nhìn bọn họ từ từ đi khuất, hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đợi đến lúc ông ngẩng đầu lên, mới phát hiện cả người của hai cha con ông đều ướt đẫm mồ hôi. Bên trong miếu vừa ngộp vừa nóng, còn trộn lẫn thêm mùi hôi của phân và nước tiểu. Huống hồ có nhiều động vật nhỏ chen chúc ở đây như vậy, càng không thể nói rõ đây là mùi vị gì, khiến người ta không cách nào chịu nổi.
Lý Phụng Khởi nằm trong lòng của cha ông, nói với ông ấy rằng muốn rời đi.
Cụ ông nói, đoán chừng cha của ông cũng không chịu được thứ mùi đó liền bế ông chui ra khỏi miếu thờ. Nhưng khi hai người bước ra, những con vật nhỏ vẫn làm tổ trong miếu, không cùng họ ra ngoài.
Hai người bọn họ đã bị đội quân bóng đen kia doạ cho chết khiếp, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà. Họ xuôi theo con đường hướng về làng chạy thật nhanh. Cũng may nhờ ánh trăng sáng rực đêm đó, nếu không thật sự không biết lúc nào mới có thể về đến nhà.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc họ về đến cổng làng, cả hai lại không dám bước vào nữa. Bởi vì họ lại nghe thấy tiếng như tiếng bọn dê đang khóc không dứt bên tai, tiếng khóc này quá quen thuộc với họ, chính là tiếng khóc của quỷ. Tiếng khóc này vang vọng trong làng hết đợt này đến đợt khác, một lát ở bên đông, một lát lại sang bên tây. Hai người bọn họ không nắm rõ được tình hình, cũng không dám cả gan tiến vào.
Lý Phụng Khởi nói, cha ông lúc trẻ từng luyện võ, gan lớn, sức khoẻ cũng tốt. Sau khi nghe thấy tiếng khóc đã không chần chừ ôm lấy ông trèo lên một cây cổ thụ ở cổng làng. Cũng không biết cây đó đã tồn tại qua bao đời rồi, vừa thô ráp vừa to lớn, cành lá xum xuê như một chiếc ô khổng lồ. Cha ông một tay ôm lấy ông, một tay di chuyển trên cây, không mất bao lâu đã trèo lên đến nơi cao nhất.
Sau khi đến được nơi cao nhất rồi, có thể nhìn thấy toàn cảnh ngôi làng. Nhìn thấy đội quân bóng đen ấy tản mạn khắp nơi trong làng, giống như đám ruồi nhặng không đầu đang dạo chơi khắp nơi, một lát thì đập cửa nhà này, lát sau lại đập cửa nhà kia.
Nhưng mọi người trong làng nghe thấy tiếng động như vậy làm gì có ai dám ra mở cửa.
Lý Phụng Khởi nói, lúc đó nhà ông có nuôi một con chó vàng, buộc nó ở trong sân, khi đám người đó đến trước cửa nhà họ, con chó bắt đầu phát run lẩy bẩy rồi nằm co rút trên đất, sợ đến mức đại tiện bậy bạ, suýt chút nữa là chết luôn rồi. May mắn là những bóng đen này không dừng lại ở nhà họ quá lâu, họ rẽ vào một khúc ngoặt hướng đến nhà của Trương A Cẩu.
Nói ra thì thật là trùng hợp, từ trên cây cổ thụ nhìn về hướng bắc không xa chính là nhà của Trương A Cẩu, cha con họ ở trên cây vừa hay có thể nhìn thấy, hơn nữa còn có thể thấy rất rõ ràng, ngay cả trong nhà mọc bao nhiêu cỏ tranh cũng có thể đếm ra được. Lúc đó nhà Trương A Cẩu vẫn sáng đèn, không biết là đã ngủ hay chưa.
Dẫn đầu là một bóng đen hơi gầy, nhìn dáng vẻ đó thì là vừa gầy vừa nhỏ. Bóng đen ấy chạm vào cửa nhà Trương A Cẩu, mới đầu vẫn chưa có động tĩnh gì, sau đó nó bắt đầu đập cửa, bên trong nhà phản ứng lại một tiếng, "Ai đó?" Bóng đen này vừa nghe thấy giọng nói ấy lập tức bắt đầu gào khóc. Tiếng gào đó quả thật là tê tâm liệt phế, ban đầu còn chậm rãi sau đó dần trở nên the thé, giống như cổ họng bị xé rách vậy.
Bóng đen nhỏ đó gào lên như vậy, Trương A Cẩu ở trong nhà bắt đầu tuôn ra một tràn âm thanh của tiếng mắng chửi, cũng không biết là đang lẩm bẩm chửi cái gì. Một lát sau, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, bước ra ngoài là một người phụ nữ. Lý Phụng Khởi biết người này, bà ta là một goá phụ ở trong làng, không biết từ lúc nào lại dây dưa với Trương A Cẩu. Người phụ nữ này có lẽ còn đang mơ ngủ, bà ta mặc một chiếc váy bước ra, để lộ phần da trắng ngần trước ngực.
Bà ta mở cửa ra, nghe thấy tiếng gào khóc, dường như nghĩ đến gì đó "ây dô" một tiếng rồi quay vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.
Bóng đen nhỏ bên này gào thét mỗi lúc càng dữ dội hơn, khiến những bóng đen khác đang tản mạn trong làng bị thu hút lại, từng người từng người một đều đến. Chưa đến một lúc, toàn bộ nhà của Trương A Cẩu đã bị những bóng đen này bao vây, tất cả đều đang gào khóc, khỏi phải nói thứ âm thanh pha tạp này có bao nhiêu khiếp đảm.
Lý Phụng Khởi nói, lúc nghe được những tiếng động đó, trong lòng ông vừa bứt rứt vừa khó chịu, cả người bồn chồn đến nỗi chỉ muốn lập tức từ trên cây nhảy xuống. May mà sau đó cha ông đã nhanh chóng lấy lá cây bịt kín tai ông lại, nếu không thật sự không biết có thể chịu đựng được bao lâu.
Nhiều bóng đen gào khóc như vậy, chưa bao lâu trong làng liền trở nên nhốn nháo, các con vật như mèo, chó, lợn, dê đều liều mạng vùng chạy ra ngoài, cả khu rừng vang đầy tiếng kêu của chúng. Lý Phụng Khởi ngồi trên cao, nhìn thấy rất nhiều những loài động vật từ khắp nơi trong làng chạy ra, chim trong rừng không chịu nổi cũng bay đi. Một số hoảng loạn cực độ, giẫm đạp lên mấy cành cây rắc một tiếng rơi xuống đất.
Không biết tên Trương A Cẩu đó đã chịu đựng thế nào, mãi một lúc sau cánh cửa đó mới rầm một tiếng bị kéo ra, hắn ta hai mắt đỏ ngầu lao ra ngoài. Thế nhưng vừa lao ra đến trước sân hắn đột nhiên bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi thong thả mở cửa sân, những bóng đen đó bắt đầu chen chúc ào vào trong nhà Trương A Cẩu. Một lúc sau, Lý Tiểu Tam cũng từ trong nhà chạy ra. Một bộ dang ngây ngốc.
Cuối cùng Trương A Cẩu và Lý Tiểu Tam đã rời đi cùng với đám người đó, lúc phát hiện ra đã là sáng sớm ngày hôm sau, không biết tại sao hai người họ lại chết trên một ngọn cây khô cằn ở phía nam, trên người đầy những vết thương do cành cây đâm thủng, bên trong cơ thể không còn thừa lại một giọt máu tươi nào có thể nhỏ xuống. Kì lạ nhất là trên cây không hề dính chút máu nào, cũng không biết máu khô trên người họ từ đâu mà ra.
Về phần người goá phụ trong nhà của Trương A Cẩu, mặc dù bà ta không đi cùng bọn họ, nhưng từ sau hôm đó cũng bắt đầu trở nên điên loạn. Trên người không mặc quần áo gì cả, cứ thế khoả thân chạy khắp nơi, cuối cùng cả người trần truồng chết đuối ở Tiểu Tịnh Hải. Lúc phát hiện, đã bị cá rỉa đến biến dạng.
Lý Phụng Khởi nói, cả đời ông đã trải qua không ít chuyện, nhưng chuyện ma đập cửa này chính là chuyện khiến ông khó quên nhất.
Nói đến đây có người hỏi ông, vậy rốt cuộc chuyện về người phụ nữ áo trắng ở Tiểu Tịnh Hải là thế nào, ông có biết không?
Lý Phụng Khởi nghĩ một lát, nhíu mày nói, cô ấy à, quả thật có biết, thế nhưng chuyện này nói ra thì dài lắm.