Mẹ tôi vốn sống ở một vùng quê, sau đó bởi vì cái chết của cậu cả mà chuyển nhà. Người cậu cả này cũng không phải là cậu ruột của tôi, mà là anh họ của mẹ tôi.
Mẹ tôi nói, cậu cả là một người vô cùng đẹp trai, mới 16, 17 tuổi đã rất đẹp, dáng người cao cao, gầy gầy, những cô gái trong làng đều thích cậu ấy, còn có người lén lút chạy đến hẹn hò cùng cậu nữa. Mẹ tôi cũng từng thích cậu cả, còn nói cho bà ngoại biết, kết quả bị bà ngoại đánh cho một trận.
Tên của cậu cả cũng rất hay, tên là Lý Phụng Hải. Nhưng đó không phải là cái tên ban đầu của cậu, trước đó cậu tên là Lý Phụng Thần, nhưng do cảm thấy không đẹp nên đã sửa thành Lý Phụng Hải. Lý do đổi tên cũng rất đơn giản, trước cửa nhà cậu có một cái hồ, tên của cái hồ đó là Tiểu Tịnh Hải, cậu cảm thấy chữ Hải này khá hay nên đã đổi thành tên này.
Có điều kể từ sau khi đổi tên, trong nhà bắt đầu xảy ra những chuyện kì quái.
Mẹ tôi nói, hồi đó vào mùa hè mọi người thường hay ra trước cửa nhà hóng mát, vừa cầm quạt giấy quạt vừa tám chuyện. Sau khi cậu cả đổi tên xong, có người trong thôn lúc đang đứng hóng mát chợt nhìn thấy một người phụ nữ từ dưới hồ đi lên, sau đó đi vào trong nhà của cậu. Người nhìn thấy chuyện này không chỉ có một, mà là có đến mấy người cùng nhìn thấy. Cả mẹ tôi và bà ngoại cũng từng thấy.
Cái hồ đó thật sự có tà khí, mỗi năm đều có vài người chết. Không phải người của làng này thì cũng là người của làng kia. Những người chết đa số đều là trẻ con, người lớn thì rất ít. Mọi người đều nói cái hồ đó không sạch sẽ, bên trong có thứ gì đó. Nhưng rốt cuộc đó là thứ gì thì lại không có ai biết cả.
Có điều trong hồ có rất nhiều tôm cá, mẹ tôi nói bà còn từng đến bắt lươn, lúc đó vẫn còn nhỏ tay lại thô ráp, cánh tay bị quấn quanh một cách dữ dội cũng không hề gì. Thế nhưng khi bắt xong trở về nhà mới phát hiện đó là một con rắn, khiến bà ngoại tôi cũng bị doạ sợ quá chừng.
Người phụ nữ đó đi từ dưới hồ lên, trên người mặc một bộ đồ trắng, tóc xoã dài, từng giọt nước nhỏ xuống phía sau lưng. Mẹ tôi nói, người phụ nữ đó vừa nhìn đã biết là ma, lúc cô ta bước đi gót chân không hề chạm đất. Hơn nữa tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái đã xuyên qua cánh rừng nhỏ xuất hiện ở trước cửa nhà cậu cả.
Sau khi đến nơi cũng không hề đẩy cửa mà cứ thế đi thằng vào trong sân.
Cũng không biết là tại sao, rõ ràng đang là mùa hè nhưng khi người đó xuất hiện nhà của cậu cả bỗng trở nên mát lạnh. Rất nhiều người muốn đến nhà cậu để tận hưởng sự mát mẻ đó. Mẹ tôi cũng muốn đi nhưng bị bà ngoại ngăn lại. Mẹ tôi còn muốn đem chuyện nhìn thấy người phụ nữ kia nói lại với người nhà cậu cả, nhưng cũng bị bà ngăn lại. Loại chuyện không đầu không cuối này, nói ra chỉ khiến người khác thêm nghi ngờ.
Thực tế không cần mẹ tôi, cũng đã có người đến bảo với nhà họ, và cũng đúng như những gì bà ngoại đã nói, họ không những không tin mà còn cãi nhau với người đó một trận.
Có điều mùa hè năm đó nhà cậu cả rốt cuộc vẫn xảy ra một số chuyện, đầu tiên là đám gà vịt trong nhà đột nhiên bị bệnh chết hết cả, con lợn nái nuôi đã lâu cũng chết theo. Cậu cả cũng lâm bệnh nặng, tròng mắt toàn là màu đen, bước đi thì loạng choạng. Đến bệnh viện thì được chẩn đoán là thiếu máu, bác sĩ kêu cậu phải tiết chế bản thân lại. Thế nhưng tiết chế cái gì, ai cũng đều không rõ.
Có điều cậu cả của tôi đã thề thốt sắt son là không có làm ra chuyện gì, cậu ấy rất trung thực.
Mặc dù đã xảy ra những chuyện không hay, nhưng nó cũng không có ảnh hưởng gì đến việc tán gái của cậu cả. Đương nhiên việc tán gái thời đó cũng chỉ là dắt tay nhau đi dạo trong cánh rừng nhỏ, trao nhau những lời đường mật, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá phận cả. Cho nên việc bác sĩ nói cậu cả nên tiết chế cũng khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu.
Thế nhưng mọi người cũng không để tâm chuyện này lắm, ai kêu con trai nhà họ đẹp đến thế làm gì.
Vậy mà việc xảy ra tiếp theo lại thật khó lòng tưởng tượng nổi. Một hôm nọ, cậu cả của tôi sang nhà hàng xóm chơi, người ta vừa làm xong một cái quan tài, cậu đã đặt mông lên ngồi, sau đó giống như một người đang cưỡi con ngựa chiến, cứ vừa làm động tác như kéo cương, vừa nói với hàng xóm rằng đây là quan tài của tôi, sau này tôi sẽ dùng nó.
Người hàng xóm nghe cậu cả nói những lời này, cảm giác như đang nghe một tên ngốc nói chuyện, cũng không có phản ứng gì. Nhưng vừa quay đầu liền lẩm nhẩm nói, tên Lý Phụng Hải thần kinh này, quan tài này nào phải của anh ta chứ.
Chuyện này ở trong làng cứ không chân mà chạy, rất nhiều người đều biết, nhưng khi hỏi cậu cả, cậu ấy làm như không có chuyện gì, còn bảo bản thân vốn không hề nói câu đó. Cãi nhau đến cuối cùng, cậu cả còn đánh nhau với một người ở làng bên nữa. Sau khi cả nhà biết chuyện, hỏi ra thì cậu vẫn nói cậu không hề biết mình đã nói những câu đó lúc nào.
Đến năm cậu cả 17 tuổi, sau khi cãi nhau một trận ầm ĩ với ba mình, cậu tức giận nói muốn đi Quảng Châu làm việc. Ba của cậu lúc đó cũng tức giận liền đuổi cậu ra ngoài, nói rằng muốn đi thì đi nhanh đi, đừng ở đây làm cả nhà xấu hổ.
Mẹ tôi nói, cậu cả đi rồi thì không quay trở về nữa.