Vũ Sơ Yến choàng tỉnh, cô mở mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt của Lạc Trì Ngư. Lạc Trì Ngư bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô.
Hoá ra, cảm giác chờ đợi một người quay về chính là như vậy!
"Lạc Trì Ngư, hoan nghênh trở về!"
Vũ Sơ Yến choàng tay ôm cổ Lạc Trì Ngư. Cô phát hiện dường như bản thân rất thích ôm cổ hắn, mỗi lúc như vậy cô cảm thấy vô cùng an toàn và thoải mái. Đột nhiên Lạc Trì Ngư mang vẻ mặt nghiêm trọng đưa tay sờ lên tóc cô rồi nói: "Sơ Yến, em có tóc bạc này!"
Đây là câu nói đáng sợ nhất đối với phụ nữ. Vũ Sơ Yến cũng không ngoại lệ, cô nghe thấy như thế thì vội vã sờ lên đầu mình. Sau khi chạm trúng tay Lạc Trì Ngư cô mới nhớ ra tóc mình giờ đây đã hoàn toàn biến thành màu trắng thì không khỏi tức giận.
Lạc Trì Nhìn trúng ánh mắt liếc xéo của Vũ Sơ Yến thì vội vã cười hối lỗi: "Ta xin lỗi! Chỉ có điều, em thật sự hợp với tóc trắng đấy, rất đẹp. Ngoan quay đầu sang đây, ta chải tóc cho em."
Hai vợ chồng nhà này giờ đây thật sự bất cần đời luôn rồi. Hải giới bị người ta đánh chiếm cũng không lo, chỉ lo ngồi đây tình tứ chải tóc. Lạc Trì Ngư tuy rằng chải tóc tệ đến không có lời nào để diễn tả nhưng Vũ Sơ Yến vẫn ngoan ngoãn ngồi chịu đựng. Hắn lấy tay chải chải một lát, ước chừng đã suông thì vén tóc ở hai bên tay cô về sau rồi nói: "Trang sức này rất đẹp, nhất định phải để lộ ra ngoài cho người khác chiêm ngưỡng."
Nói xong, Lạc Trì Ngư biến từ trong tay ra một chiếc kim quan màu đen tuyền có hình dáng vô cùng đẹp đẽ và lạ mắt cố định mớ tóc kia của Vũ Sơ Yến. Kim quan có hoa văn mềm mại như một cơn sóng, nếu nhìn kĩ có thể nhìn thấy một vật nhỏ có hình dáng như con người đang cưỡi sóng. Sau khi hắn cảm thấy đã vô cùng hoàn mỹ thì mới đứng dậy chìa tay ra rồi nói: "Đi thôi!"
"Đi đâu?"
Tuy Vũ Sơ Yến hỏi như thế nhưng cô vẫn nắm lấy tay hắn mà đứng dậy. Lạc Trì Ngư siết chặt bàn tay của cô, nhẹ nhàng nói: "Về nhà!"
Phía Hải Ly lúc này cô ta vẫn đang dẫn binh đi truy bắt Kỷ Vấn Hành. Hôm trận chiến kết thúc, sau khi Vũ Sơ Yến đưa Tô Mục Dương rời đi thì Hải binh đã vào bắt Kỷ Vấn Hành. Lúc đó Kỷ Vấn Hành cũng đã dùng mưu hèn kế bẩn của mình để đưa xác Kỷ Phương Cơ rời khỏi. Kể từ hôm đó không lúc nào Hải Ly thôi tìm kiếm hắn. Kỷ Vấn Hành quả thực gian xảo, e là khắp Hải cung này ngoài Hải Ly và Lạc Trì Ngư ra thì không có ai là đối thủ của hắn.
Kỷ Vấn Hành dù bị chơi xỏ tới như thế nhưng vẫn không điên cuồng chút nào. Hắn nhẫn nại trốn chui trốn lủi, thậm chí cả xác của Kỷ Phương Cơ cũng không được chôn cất đàng hoàng mà phải vùi dập ở một nơi hẻo lánh đầy dơ bẩn. Lúc này Hải Ly đã tìm thấy hắn lúc hắn ra ngoài tìm thức ăn. Hải Ly vừa nhìn bộ dạng thảm hại của hắn thì không khỏi đắc ý tặc lưỡi nói: "Kỷ Vấn Hành, không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay nhỉ?"
"Tiện nữ, Vũ Sơ Yến vẫn chưa giết ngươi sao?"
Kỷ Vấn Hành ngàn năm vẫn vậy, thói độc miệng không bỏ. Hải Ly nhướn mày, cười lạnh nói: "Cô ta giết ta ư, cô ta có làm nổi điều đó không? Kỷ Vấn Hành, ngươi trốn chui trốn lủi đến điên rồi sao?"
"Chuyện đó cũng không nói trước được đâu. Ta đã từng nói, Vũ Sơ Yến là một sinh vật kì lạ, cô ta có thể hấp thụ Vẫn ngọc kia mà."
Hải Ly còn chưa kịp trả lời Kỷ Vấn Hành thì một quỷ binh đã tới ghé vào tai cô ta nói gì đó. Nụ cười trên miệng Hải Ly càng rộng hơn, cô ta nói: "Bây giờ ta không rảnh để bắt ngươi, ta phải quay về đón anh trai của ngươi đã."
"Hải Ly, ngươi đã già, có thể làm mẹ Lạc Trì Ngư được rồi. Sao ngươi vẫn không buông tha cho bọn họ thế. Ngươi có thấy kết cục của Kỷ Phương Cơ hay không, có thể kết cục của bà ấy cũng chính là kết cục của ngươi sau này đó."
Kỷ Vấn Hành nói với theo, Hải Ly quay đầu liếc hắn rồi nói: "Ta không ngu ngốc như Kỷ Phương Cơ. Đừng có đánh đồng người phụ nữ hạ tiện đó với ta."
"Hạ tiện ư? Chính bản thân ngươi biết rõ ai mới là kẻ hạ tiện. Mẹ ta đường đường là Vũ Côn tộc mẫu cao quý như ngọc, còn có thể lên giường với Lạc Phổ. Còn ngươi, ngươi không biết bản thân mình là từ đâu tới ư, ngươi thậm chí tới bàn chân của bọn họ còn chưa được chạm tới "
Kỷ Vấn Hành cố ý nhấn mạnh hai từ bọn họ. Đúng vậy, người mà Hải Ly yêu trước đây chính là Lạc Phổ. Nhưng ông ấy không hề nhìn cô ta lấy một cái, sau đó cô ta tu luyện cấm thuật để có thể trẻ mãi không già. Sau khi Lạc Phổ chết, Lạc Trì Ngư giống ông ấy như tạc cho nên Hải Ly đã chuyển hướng sang Lạc Trì Ngư. Kỷ Vấn Hành mỗi khi nghĩ đến chuyện này đều không khỏi rùng mình. Nói về tâm lý méo mó thì Kỷ Phương Cơ hẳn phải gọi Hải Ly là cụ tổ.
Sau khi Lạc Trì Ngư đưa Vũ Sơ Yến đến điện chính của Hải cung thì Hải Ly và Rùa thần cũng vừa vặn về đến. Sau đó còn mời hết tất cả các bộ tộc của Hải giới đến đầy đủ. Hải Ly vừa bước vào đã ngẩng cao đầu, lớn giọng nói: "Cho dù Vũ Sơ Yến có là người quản núi Xuyên Mộc đi chăng nữa thì cô ta cũng đã từng cấu kết với vực Tử Vụ. Cô ta là phản đồ của Hải giới, không có tư cách bước vào chính điện, càng không có tư cách đứng bên cạnh Hải thần."
Vũ Sơ Yến nhàm chán nhìn Hải Ly, lúc nói chuyện cô ta còn cố ý để lộ vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm ra ngoài. Lạc Trì Ngư khẽ nhíu mày, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay trái của Vũ Sơ Yến. Giờ phút này hắn mới để ý vòng ngọc của cô đã không còn. Lạc Trì Như chỉ có thể thuận thế nói: "Vũ Sơ Yến là nữ chủ nhân của Hải cung, chuyện này có biển cả làm chứng, tuyệt đối không thể thay đổi."
Hải Ly nở một nụ cười đắc ý, dường như chỉ chờ Lạc Trì Ngư mở miệng nói câu đó. Lúc này Rùa thần đã đi tới phía trước mấy bước, ông ta khom người nói: "Nếu như Hải thần đã nói, vậy lão thần mạn phép nói câu này. Vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm được Hải mẫu đời trước dùng sức mạnh và điều ước hoà vào biển cả. Chờ đến khi Hải thần trưởng thành, biển cả sẽ dựa theo vòng ngọc mà chọn cho Hải thần một cô dâu như ý. Lão thần còn nhớ lúc đi cầu cưới Vũ Sơ Yến chính là vì cô ta có đeo vòng ngọc Thủy Vu Chi Tâm. Nhưng Hải mẫu đời trước đều không nói vòng ngọc sẽ không đổi chủ. Nếu như nay vòng ngọc đã đổi chủ, vậy Hải thần và các tộc trưởng ở đây có phải nên xem xét lại vấn đề này hay không?"
Lạc Trì Ngư chẳng những nghe xong không hề căn thẳng mà còn vỗ tay mấy cái rồi nói: "Nói hay lắm! Nói như Rùa thần trưởng lão thì kẻ đã qua mắt tất cả mọi người ở Hải giới, tu luyện cấm thuật thì có tư cách làm Hải mẫu ư?"
"Hải thần, ngài nói năng nhất định phải cẩn thận..."
Rùa thần còn chưa nói xong thì Lạc Trì Ngư đã đập bàn cái rầm, sau đó trực tiếp chỉ vào mặt ông ta mà nói: "Ngươi mới là kẻ phải nói năng cẩn thận. Ngươi là ai mà lại dám đặt điều vu khống Hải mẫu, là ai mà lại dám bắt bóp méo ý của mẹ ta?"
"Hải thần, mong ngài hãy suy xét kĩ càng, đừng nên nghe lời dụ dỗ của người bên gối mà vu oan cho trung thần."
"Đúng vậy, mong Hải thần suy xét lại."
"Đúng đúng, nữ tướng Hải Ly hết lòng phò tá Hải thần. Mong Hải thần hãy suy xét lại."
Tiếng nhao nhao của tộc trưởng các bộ tộc đồng loạt vang lên. Thấy Vũ Sơ Yến có chút kiên dè, Lạc Trì Ngư giấu bàn tay trong tay áo rộng thùng thình của hắn đưa sang nắm tay cô, hắn hằn giọng nói: "Có vu oan hay không các ngươi sẽ biết ngay thôi. Vào đi!"
Tất cả đều ngoái đầu ra cửa xem là thần thánh phương nào. Ai ngờ người đi vào không ai xa lạ, chính là đại tướng Chu Phục Sinh. Nhưng bọn họ thật sự kinh ngạc, Chu Phục Sinh trẻ mãi không già giờ đây thật sự khác lạ. Tóc hắn đã điểm vài ánh bạc, làn da cũng đã nhăn nheo không ít, nhìn thoáng qua chắc cũng sắp già bằng Rùa thần rồi.
Lạc Trì Ngư vẻ mặt có chút u sầu, Vũ Sơ Yến phải đưa tay bụm miệng ngăn sự kinh ngạc. Tuy rằng Chu Phục Sinh đã già đi trông thấy nhưng phong thái không hề giảm bớt chút nào. Hắn vừa vào tới chính điện đã chống cây trượng qua một bên rồi khom người nói: "Hải thần cho gọi."
"Chu Phục Sinh, chẳng phải ngươi đã chết rồi ư?"
Hải Ly buộc miệng nói, điều đó khiến cho tất cả những kẻ có mặt đều ngoái nhìn cô ta. Chu Phục Sinh ngẩng đầu nhìn sang Hải Ly, nghiêm túc nói: "Nữ tướng chắc hẳn phải thất vọng quá nhỉ? Sau khi sai người ở trong hồ Phục Sinh giết ta không thành."
"Chu Phục Sinh, ngươi nói năng cho cẩn thận.
Chu Phục Sinh đảo mắt liếc về kẻ đang nói: "Rùa thần, ông có nhận thức được hậu quả hay không?"
Chu Phục Sinh cầm cây trượng trên tay rồi tiến về phía trước, gần đến chỗ Lạc Trì Ngư hắn mới quay đầu lại mà chống cây trượng xuống. Trên đầu cây trượng lúc này đang phát sáng, Chu Phục Sinh nhìn một lượt những kẻ đang tò mò phía dưới mà nói: "Hôm nay Chu Phục Sinh ta sẽ thay Hải thần luận tội phản thần. Hải Ly, ngươi muốn tự mình nhận tội hay để ta kể ra?"
Hải Ly siết chặt cây quạt trong tay, ngoài miệng vẫn rất cứng, cô ta nói: "Chu Phục Sinh, chỉ bằng vào một kẻ như ngươi thì có thể làm nên trò trống gì?"
Lúc này Vũ Sơ Yến mới gỡ tay Lạc Trì Ngư ra, sau đó cầm trên tay miếng ngọc màu trắng mà từ từ đi xuống chỗ Chu Phục Sinh: "Nếu như có thêm ta nữa thì sao?"