Chương 33: Hồ dệt mộng

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:45:23

"Bà đi đi, trước khi tôi làm hại bà!" Lạc Trì Ngư đi khỏi căn phòng, hắn không biết Diệp Lam kia chính là do chấp niệm của hắn tạo ra hay là linh hồn của bà. Chỉ có điều hắn xưa nay vẫn không hề xuống nước chuyện đó, hắn vẫn oán hận mẹ hắn như thế. Hận bà tại sao lại ra đi sớm như vậy, hận bà hắn vẫn chưa được cảm nhận hết tình thương của mẹ. Hận bà bỏ hắn bơ vơ lại giữa Hải cung mênh mông lạnh lẽo, khắp nơi toàn là âm mưu tính toán này. Lạc Trì Ngư mệt nhoài bước đi, hắn cứ đi trong vô thức như thế cho đến khi phía trước hắn có một luồng gió thổi tới. Kỷ Vấn Hành, hắn đang chặn trước mắt Lạc Trì Ngư, trên tay con bế một Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến mặc một chiếc váy trắng, dáng vẻ giống như lúc cô vào dọn đền cho hắn. Chỉ là lúc này Vũ Sơ Yến đầu tóc rối mù loã xoã xuống che kín mặt, chiếc váy trắng đã nhuốm màu đỏ thẫm. "Sơ Yến!" Lạc Trì Ngư trong lòng chấn động, hắn vươn tay muốn đỡ, sau đó lại nhìn Kỷ Vấn Hành mà nghiến răng nói: "Kỷ Vấn Hành, ngươi đã làm gì?" "Em giết cô ta giúp anh! Anh trai, chính là cô ta của kiếp trước đã ăn thịt con cá tinh trộm Vẫn ngọc của anh. Anh nói xem, nếu như không có cô ta, em làm sao có thể nhốt anh ở trong ngôi đền lạnh lẽo đó qua trăm năm được?" Kỷ Vấn Hành trên tay còn dính đầy máu, hắn đưa tay lên miệng liếm chỗ máu đó, giọng điệu hệt như một tên ma quỷ. Vừa nói xong, hắn đột nhiên cúi xuống, đánh vào sàn nhà một cái mạnh. Những thứ hiện hữu trong phòng đều đồng loạt biến mất, trãi qua một cảnh tượng khác hoàn toàn lạ lẫm. Khung cảnh này chính là làng Vũ Trạch, trên bờ biển có một cô gái ăn mặc đẹp đẽ đang ngồi bên đống lửa. Những người đàn ông trên thuyền đánh cá neo vào bờ, bây giờ bọn họ đang ngồi nướng cá. Đám người Lạc Trì Ngư đang đứng rất gần họ nhưng không có cách nào chạm tới được. Cô gái đó nhìn không rõ mặt mũi, chỉ thấy mái tóc rất dài, vừa nhìn đã biết là con nhà quyền quý. Nhưng lúc dân làng còn có thể đánh cá thì phải hơn một trăm năm trước. Thời đó ở làng Vũ Trạch này nếu có kẻ hầu người hạ cũng chỉ có nhà họ Vũ mà thôi. Lạc Trì Ngư bị Kỷ Vấn Hành cho xem phim cổ xưa thì khó lòng kìm được tức giận, hắn nói: "Kỷ Vấn Hành, ngươi muốn làm gì?" "Anh trai, bình tĩnh xem. Xem bóng cô gái kia có quen không?" Quen, đương nhiên quen. Nhưng Lạc Trì Ngư vờ như không hiểu, hắn hỏi: "Muốn nói gì cứ nói thẳng." "Là cô ta! Cho dù có là tên gì, có mang khuôn mặt nào thì vẫn chính là cô ta. Người phụ nữ mang trong mình số mệnh cô dâu của Hải thần, theo vai vế, cô ta chính là bà của Vũ Sơ Yến. Đáng lẽ ăn Vẫn ngọc đó vào có thể trường sinh, nhưng cô ta có mệnh cô dâu, vì vậy âm dương không thể hoà hợp nên đã chết trẻ." Kỷ Vấn Hành vừa nói xong, hắn còn ra vẻ cảm thán mà nói tiếp: "Nhưng mà biển cả bao la này cũng thật là kì diệu, cho dù cô ta có đầu thai đi đến nơi nào thì cuối cùng vẫn quay lại đây gặp anh. Lạc Trì Ngư, anh bị số mệnh chơi đùa rồi." "Ngươi thôi cái thói "Cáo khóc tang gà" đi. Bất luận thế nào, cô ta cũng là vợ của ta, ngươi to gan lắm." Lạc Trì Ngư lao tới hòng đoạt lại Vũ Sơ Yến, Kỷ Vấn Hành xoay người tránh né. Một tay hắn ôm Vũ Sơ Yến, một tay vun roi đánh vào Lạc Trì Ngư: "Anh trai, giả vờ cao thượng cái gì chứ? Em biết anh vô cùng nhỏ nhen, nhưng anh không thể ra tay giết chính cô dâu của mình được đâu." "Kỷ Vấn Hành ngươi điên rồi, ngươi có biết cái giá khi giết con dâu của biển cả là như thế nào không?" Lạc Trì Ngư tiến lên một bước, mạnh mẽ nắm lấy đuôi roi của Kỷ Vấn Hành. Kỷ Vấn Hành ném bỏ dây roi, bóp cổ Vũ Sơ Yến xách lên, hắn nở một nụ cười quái dị nói: "Anh trai, dù sao anh cũng không yêu cô ta. Luyến tiếc làm gì, cô ta đã hết giá trị lợi dụng rồi. Cô ta là con người, anh hy vọng con của anh sẽ đi vào vết xe đổ của anh ư?" Đúng vậy, Vũ Sơ Yến là con người, bởi vì là con người nên sẽ yếu đuối. Một mình hắn chịu nỗi đau mất mẹ đã là quá đủ, hắn không muốn đau khổ lặp lại... Giết Vũ Sơ Yến, giết Vũ Sơ Yến... Trong đầu Lạc Trì Ngư lúc này văng vẳng những lời kêu gọi giết Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến là con người yếu đuối, Vũ Sơ Yến yêu Sơn thần, Vũ Sơ Yến không xứng làm cô dâu của Hải thần. "Câm đi, ta bảo các ngươi câm đi." Những tiếng nói kia đã hành hạ thần kinh của Lạc Trì Ngư. Hắn ôm lấy đầu mình, đôi mắt trở nên xanh thẳm đục ngầu, lẩm bẩm nói: "Giết Vũ Sơ Yến, giết cô ta đi." "Anh trai, chúc mừng anh cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ." Kỷ Vấn Hành cười ha hả, tiếng cười ấy như vang vọng cả Hải cung, người khác nghe vào không thể không cảm thấy rùng rợn. Vũ Sơ Yến bị Kỷ Vấn Hành bóp cổ đến chỉ còn chút hơi tàn. Lạc Trì Ngư lúc này gần như hoá điên, khuôn mặt hắn bị bóp méo đến kinh dị. Mà hắn ngay lúc này cũng cảm thấy xung quanh mình mọi thứ dần trở bên méo mó, không ra hình dạng gì. Từng đợt kí ức thi nhau ùa về, từ lần đầu tiên hắn gặp Vũ Sơ Yến không biết là lúc nào. Cho đến khi gặp lại, một Vũ Sơ Yến tràn đầy sức sống, cho dù có trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa cũng cố gắng tìm đường thoát thân. Cô gái ấy chưa từng phục tùng số mệnh, dùng chút sức người nhỏ bé nhưng kì diệu ấy tạo ra hết kì tích này đến kì tích khác. Điều đó như xoa dịu cơn đau của Lạc Trì Ngư lúc này, trong vô thức hắn nở một nụ cười. Nhưng ngay sau đó, những kí ức không tốt đẹp cũng hiện lên, lại còn tặng kèm khoảng thời gian bốn năm Vũ Sơ Yến ở lại ngôi làng này cùng với Tô Mục Dương. Bọn họ hàng ngày cười nói vui vẻ, sau đó yêu nhau, hạnh phúc biết bao. Khoảng thời gian đó Lạc Trì Ngư hắn đang phải chịu đau đớn bị giam cầm trong đền, hắn đố kị, đố kị đến đỏ mắt. Nếu như hắn đã không chiếm được cô dâu của hắn, chi bằng giết chết đi? Lạc Trì Ngư xanh mắt đứng dậy, khuôn mặt dần biến thành dữ tợn, hắn rút cây gậy xương cá ra chỉa thẳng vào Vũ Sơ Yến. Kỷ Vấn Hành vẫn treo một nụ cười kì dị, ánh mắt tím ấy chất chứa một niềm tham lam bất tận chờ mong Lạc Trì Ngư sẽ giết vợ của mình. Nhưng ngay lúc Lạc Trì Ngư chuẩn bị đâm vào ngực Vũ Sơ Yến thì quang cảnh Vũ Sơ Yến đỡ đòn cho hắn trên núi Xuyên Mộc khi đó. Khoảnh khắc Vũ Sơ Yến buông mình rơi xuống biển, Lạc Trì Ngư bàn tay rung rẩy, hoàn toàn tỉnh lại. Hắn chuyển dời cây gậy xương cá từ nơi lồng ngực của Vũ Sơ Yến sang yết hầu của Kỷ Vấn Hành, gằn từng chữ nói: "Vũ Sơ Yến là vợ của ta. Bây giờ như thế, vĩnh viễn cũng sẽ như thế. Nếu như có kẻ nào dám làm hại cô ấy, ta sẽ giết không tha." Vũ Sơ Yến lúc này như hồi sinh, những vết máu trên người đã biến mất. Cô tỉnh lại, nở một nụ cười rồi vòng tay sang ôm cổ Lạc Trì Ngư. Không biết hiện tại thời gian đã qua bao lâu, Lạc Trì Ngư nổi lên mặt hồ Phục Sinh. Hoạ Tí vẫn đang canh giữ nhảy lên, liên tục kêu "éc éc" mấy tiếng. Rùa thần và Chu Phục Sinh cũng đã đến, bọn họ đồng quỳ xuống cung kính nói: "Chúc mừng Hải thần diệt mộng thành công, quay lại Hải giới." Lạc Trì Ngư mở mắt, bước ra khỏi hồ, điều đầu tiên hắn làm là dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm: "Hải mẫu đâu?" "Hải thần, Hải mẫu đến giờ vẫn chưa thấy ra ngoài. Ngài bên trong hồ không gặp ngài ấy sao?" Chu Phục Sinh giọng nói mang theo một tia kì lạ, có lẽ chỉ hắn mới nhận ra đó là sự sầu bi. Lạc Trì Ngư quay đầu, muốn trở lại hồ Phục Sinh thì đã bị Hoạ Tí ngăn cản. Rùa thần vội vã nói: "Hải thần, vạn lần không được. Ngài không thể lại vào trong, quá nguy hiểm." "Im miệng, Sơ Yến vẫn còn ở trong đó. Nếu như ta không vào, cô ấy nhất định sẽ không thể ra ngoài được." Rùa thần quỳ đến trước mặt Lạc Trì Ngư, ông ôm lấy chân Lạc Trì Ngư khư khư giữ lại, còn không quên nháy nháy mắt với Chu Phục Sinh. Chu Phục Sinh thật sự rất muốn làm ngơ, chỉ tiếc hắn thân mang trọng trách quá lớn, đành chắp tay nói: "Hải thần không cần quá lo lắng, thần sẽ cho Hoạ Tí vào trong xem xét, thăm dò tin tức của Hải mẫu." "Ta bảo tránh ra!" Lạc Trì Ngư trừng mắt quát nhưng vẫn chưa bất Rùa thần ra. Rùa thần khổ sở nói: "Hải thần xin hãy nghĩ cho Hải giới, bây giờ vực Tử Vụ không biết bao giờ sẽ tấn công. Những ngày qua chúng thần sống khổ sở biết bao nhiêu, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ." "Nơm nớp lo sợ? Các ngươi một đội quân hùng mạnh lại nơm nớp lo sợ? Tránh ra." Lạc Trì Ngư lần này vung chân hất hẳn Rùa thần ra ngoài, sau đó không ai ngăn kịp, hắn đã lại nhảy lại vào hồ.