"Thế nào? Ngươi cảm thấy chứng cứ này có đủ hay không?"
Tô Mục Dương trong lòng không còn chút kiên nhẫn nào nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thờ ơ hỏi. Mục Ly ngửi rất cẩn thận, hắn nói: "Sơn thần, ta vốn không hề biết chuyện này. Chỉ sợ là rắn con lúc bắt mồi về đã bắt nhầm người của ngài. Như vậy đi, ngài chờ ở đây, ta sẽ đưa người của ngài về nguyên vẹn."
Mục Ly vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Tô Mục Dương. Hắn biết Tô Mục Dương xưa nay không hề có một chút dục vọng nào, càng đừng nói tới dung dưỡng một người phụ nữ. Nhưng người phụ này hương vị thật sự có chút kì lạ, chỉ là hắn vẫn không ngửi ra kì lạ ở chỗ nào. Vì sự an toàn của Xà tộc, hắn vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Không ngờ rằng Tô Mục Dương không làm khó dễ, lập tức gật đầu. Mục Ly bán tính bán nghi nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao Sơn thần này rất có đức hiếu sinh, chuyện này cũng không hẳn là kì lạ cho lắm. Ai ngờ đâu Mục Ly vừa mới quay lưng thì Tô Mục Dương đã ngồi xổm xuống. Hắn đưa bàn tay xuống đất, không quá nửa phút đã nghe tiếng "xà xà" vang lên thảm thiết.
Mục Ly giật mình quay lại, hắn nhận ra mùi của con rắn đang nằm chết tốt dưới đất chính là con rắn đã kéo người phụ nữ kia vào đây. Nếu nói Mục Ly đang nuốt khan thì có hơi mất mặt cho Xà vương. Nhưng thật ra là hắn đang nuốt khan đấy, Tô Mục Dương này không nói mà làm, như thế mới đáng sợ.
Sau đó đương nhiên cổng lớn Xà động mở toang đón Sơn thần đại nhân vào. Tô Mục Dương vừa vào, đã một đường chạy tới chỗ đầm lầy chứa đồ ăn. Mùi hương của Vũ Sơ Yến đến đây đã dứt, hắn lạnh mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm trong vô vọng. Mục Ly giờ này mồ hôi đã rơi mấy giọt trên trán. Nhân chứng vật chứng đã rõ ràng thế này, Tô Mục Dương không biết sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo đâu.
Những đốm lửa xanh ma trơi đang dẫn đường, Vũ Sơ Yến đang bị thôi miên chống gậy chậm chạp đi vào. Trong lòng cô lúc này trống rỗng, cô đơn và tuyệt vọng. Cô mong có một thứ gì đó có thể cứu rỗi linh hồn của mình. Nhìn những đốm xanh như những tia sáng soi lối, cô càng cố gắng đi nhanh hơn, mặc cho cơn đau đang dày xéo bản thân.
Càng vào sâu, Vũ Sơ Yến lại càng cảm thấy khó chịu. Thay vì cảm giác thoải mái sắp được giải thoát như lúc đầu thì bây giờ hoàn toàn ngược lại. Ngay lúc này lưng cô đột nhiên nóng ran, cô cảm nhận được chi Thuồng Luồng kia lại bắt đầu cuộn tròn bò trên lưng cô. Lẽ nào là nó, là nó đã bảo vệ cô?
Vũ Sơ Yến sực tỉnh, nỗi tham sống sợ chết trong cô lại trỗi dậy. Cô nhìn xung quanh cảnh vật, toàn là những bộ xương có hình thù kì quái. Thậm chí có cái còn sót lại chút thịt trên khuôn mặt kinh tởm, có cái chỉ còn hai bàn tay ló móng dài sọc. Có bộ xương như một con quái vật to lớn nào đó, ... Nhưng thứ doạ cô nhất chính là hình nộm được vẽ theo kiểu con hát cải lương thời xưa. Những hình nộm ấy không phân nam nữ, mặt mũi vằn vện như ác quỷ cứ cách mấy mét lại có một hình.
Ở trong sương mù, nước nhỏ lên những khuôn mặt ấy càng thêm sống động. Vũ Sơ Yến quên cả nỗi đau đớn gãy chân, hét toáng lên rồi quăng bỏ gậy mà quay đầu chạy. Nhưng đã muộn mất rồi, dưới chân cô có vật gì đó kéo lại. Vũ Sơ Yến nhìn xuống, thấy những sợi chỉ đỏ đang quấn chặt cổ chân mình. Ngẩn đầu nhìn lên, một con vật to bằng con dê núi, chỉ có ba chân và một con mắt đang trừng trừng nhìn cô.
Nhờ lúc chi Thuồng Luồng trên lưng Vũ Sơ Yến phát sáng mà Tô Mục Dương đã cảm nhận được. Sau khi Mục Ly dọn được một con đường, Tô Mục Dương đã khẩn trương nhảy xuống. Mục Ly đã ở trong Xà động này mấy trăm năm nhưng hắn còn không biết bên dưới đầm này lại có thêm một cái động. Nếu như không phải dưới trướng hắn có phản đồ, rắn canh cửa ngủ gục thì kẻ dưới động này hẳn phải rất lợi hại, có thể lọt qua khỏi tầm mắt hắn.
Hai mắt Tô Mục Dương rất sáng, nhưng không ngờ sương mù trong động này lại có độc, có thể làm mù tạm thời. Vừa xuống tới mà hắn đã có thể dõi mắt tới chỗ con thú kia. Lúc Mục Ly nhảy xuống đã nghe hắn nói: "Thú dẫn hồn?"
Thú dẫn hồn? Chẳng lẽ là ác thú của Thực Hồn quỷ? Loại thú này to bằng dê núi, có ba chân và một con mắt. Con mắt đó nhìn vào mắt ai, linh hồn người đó sẽ đi theo nó. Nói cách khác, nó giống như Âm sai dẫn hồn của Địa phủ. Nhưng loại thú này chẳng phải đã mất tích cách đây hơn ngàn năm hay sao?
"Không thể nào!"
Mục Ly chán nản nói, Tô Mục Dương nhận ra đôi mắt hắn đã mất đi vài phần ánh sáng. Nhưng có lẽ cũng chỉ tới đó mà thôi, dù sao hắn cũng là Hồ Ly ngàn năm, chút sương độc này sao có thể làm khó hắn. Thấy Mục Ly chán đến tận chân, Tô Mục Dương quắc mắt nhìn hắn nói: "Mục Ly, thú dẫn hồn ở trong địa bàn của ngươi, trách nhiệm này ngươi có gánh nổi không đây?"
Tuy rằng Mục Ly không biết được quá khứ sâu xa của hai vị thần và Thực Hồn quỷ kia. Nhưng hắn ít nhất biết được nó là kẻ thù của bọn họ. Kẻ thù lớn nhất, thù không đội trời chung của Hải thần. Mà nay thú dẫn hồn xuất hiện tại nơi này, chỉ sợ rằng đây là sào huyệt của Thực Hồn quỷ.
Thực Hồn quỷ bắt người phụ nữ của Sơn thần, lại trú ngụ trong địa bàn của Hải thần. Một khi hai vị thần này nổi giận, Sơn thần cào một cái, Hải thần cắn một cái chắc thân rắn của hắn nát nhừ như tương, chết rồi không thể siêu sinh nổi...
Một nhánh dây leo xuất hiện trên tay Tô Mục Dương, hắn vung một cái, chỉ trong chớp mắt đã nghe tiếng ré lên đau đầu nhức tai. Thú dẫn hồn bị Tô Mục Dương quấn dây siết ngang cổ, giờ này đang ra sức chống lại. Sợi dây leo kia cũng không còn là dây leo nữa mà như một sợi dây thần. Thú dẫn hồn nhe răng vơ vuốt, chăm chăm dùng con mắt màu trắng của nó nhìn về phía Tô Mục Dương.
"Không biết tự lượng sức!"
Tô Mục Dương vừa nói vừa kéo sợi dây, thú dẫn hồn mất đà bay thẳng về phía hắn. Tô Mục Dương ló móng vuốt trong tay, móc con mắt kia của thú dẫn hồn ra, chỉ trong một động tác. Nhanh đến nỗi Mục Ly không kịp nhìn thấy gì. Mục Ly nhìn xuống tay Tô Mục Dương thì thấy tay hắn sạch sẽ trắng tinh, không thấy một móng vuốt nào.
Sau khi nhìn thú dẫn hồn nằm la lối dưới đất, Tô Mục Dương lại nhìn Mục Ly: "Ngươi không định cứu người sao?"
Mục Ly vẫn còn hoang mang, vì sao Tô Mục Dương lại bắt hắn xông pha vào trước thì từ phía sau lưng đột nhiên có một luồng sức mạnh lạnh lẽo vút qua bọn họ một cái.
"Hải thần?"
Mục Ly không đợi sai khiến đã vội biên thành rắn bò theo. Tô Mục Dương vẫn đứng yên tại chỗ nhìn. Hắn thấy Mục Ly vừa bò vào chỗ sương mù dày đặc thì đã văng trở ra ngay chân mình, hiện lại thành người. Mục Ly từ dưới đất ngước lên nhìn rồi vội lăn sang một bên tránh né. Nhưng Tô Mục Dương dường như không quan tâm tới, hắn nhỏ giọng nhả ra ba chữ "Lạc Trì Ngư" rồi chạy biến vào trong.
Đương nhiên Mục Ly không dám vào tiếp, hắn ngay cả tuổi của thú dẫn hồn còn không bằng. Càng không biết Thực Hồn quỷ kia có hình dạng thế nào, lợi hại ra sao. Chỉ tính đến việc nó ở trong Xà động của hắn xây một cái xào huyệt như này, ăn hết bao nhiêu...
Mục Ly không nghĩ tiếp nữa, hắn quyết định cố thủ ở đây chờ xem hai vị thần kia. Tô Mục Dương chạy thoáng một cái đã chạm tới một cánh cổng, sương mù ngày càng dày đặc. Đôi mắt sáng của hắn có chút khó chịu, nhưng mũi vẫn rất thính. Hắn ngửi ngửi, sau đó quyết định bám theo Lạc Trì Ngư, chạy vào bên trong cánh cổng.
Bởi vì Tô Mục Dương chạy quá nhanh, hắn căn bản không nhìn kịp xung quanh phía sau cánh cổng như thế nào. Đợi đến lúc dừng gấp thì đã suýt đụng vào Hải thần rồi. Hải thần lúc này đang là một con Thuồng Luồng lớn, ngẩng đầu đứng sừng sững trong đám sương mù dày đặc.
Hiện tại mới thấy, xung quanh cảnh vật sau lớp sương mù kia toàn là những đốt xương xẩu được nối lại với nhau bằng những sợi dây màu đỏ. Những bộ xương ấy được vẽ bên ngoài hình thù những con hát xưa. Nhưng vẻ mặt lại dữ tợn giống hệt như quỷ sai của Địa ngục.
"Trong bụng của Thực Hồn quỷ! Vũ Sơ Yến?"
Tô Mục Dương đã nhận ra hai người đang đứng bên trong bụng của Thực Hồn quỷ. Hắn đoán rằng Vũ Sơ Yến cũng sẽ bị nuốt cả người vào đây. Bởi vì trên người Vũ Sơ Yến có bí mật nên Thực Hồn quỷ sẽ không thể ăn linh hồn cô được. Ai ngờ vừa định đi tìm Vũ Sơ Yến thì bị Hải thần vươn vây ngăn lại: "Tô Mục Dương, ngươi đến để góp vui đúng không? Nhưng ta nói ngươi biết, ả là của ta, ta phải đích thân giết chết ả."
"Ta không tranh với ngươi, ta chỉ cần tìm người của ta. Còn ả, ngươi tự chơi đi."