Chương 18: Mệnh đã định sẵn

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:40:08

Ngay lúc bóng đen rơi xuống lưng Vũ Sơ Yến, bà Trần Tuyết và Lan đồng loạt hét lên thì lưng của Vũ Sơ Yến đột nhiên phát sáng. Vũ Sơ Yến cảm thấy con vật nọ đang di chuyển trên lưng cô. Nhờ chi Thuồng Luồng mà bóng đen kia ré lên mấy tiếng "kít kít kít" rồi tan mất. Trần Tuyết được một phen hú ví, bà nhìn lưng của Vũ Sơ Yến rồi hỏi: "Đây là cái gì?" "Không quan trọng, chúng ta ra khỏi đây trước đã. Cha, cha đang ở đâu?" Trần Tuyết vì quá lo cho Vũ Sơ Yến mà quên bén chồng mình. Lúc này mới sực nhớ ra: "Chết rồi! Lúc nãy hỗn loạn quá không để ý. Không biết ông ấy có sao không nữa." "Đi! Con đưa hai người ra ngoài trước rồi quay lại tìm cha." Vũ Sơ Yến dìu hai người xuống bậc thang. Hai con quỷ hình thù quái dị đang canh giữ vẫn trừng trừng mắt nhìn theo bọn họ. Trần Tuyết không quá nhát gan, hoặc bản năng làm mẹ trỗi dậy nên bà không mấy sợ hãi. Nhưng Lan thì run tới nỗi chân này vấp chân kia, đi đứng không vững, mấy lần suýt té ngã. Từ lúc đánh lùi cái bóng đen, chi Thuồng Luồng trên lưng Vũ Sơ Yến không hề ngủ lại. Bây giờ nó đang biến thành một cái bóng Thuồng Luồng nhỏ trắng bò xung quanh bảo vệ đám người Vũ Sơ Yến. Đám quỷ kia quả thật có chút sợ sệt cái bóng Thuồng Luồng này. Vất vả đi một lúc, vừa ra đến chỗ Rùa thần thì hai con sóc cũng đưa Vũ Nhị ra ngoài. Không biết Kỷ Vấn Hành đã cho bọn quỷ này thứ gì mà diệt mãi không hết, bọn chúng cứ như bất tử. Rùa thần đánh mãi một hồi cũng thấm mệt, ông quay sang nói với Vũ Sơ Yến: "Hải mẫu, ngài hãy gọi binh lính của Hải giới lên ứng cứu." "Làm cách nào? Ta làm sao có thể gọi được Hải binh cơ chứ?" "Vòng ngọc của ngài!" Đây cũng thật là làm khó Vũ Sơ Yến quá, bởi vì bây giờ cô đã làm gì thấy chiếc vòng ngọc kia cô. Vũ Sơ Yến xoa xoa hai cổ tay đến đỏ lên vẫn không thấy chiếc vòng nào. Rùa thần dở khóc dở cười, vì mất tập trung mà bị một con quỷ đánh trúng vào ngực. "Hải mẫu, tập trung!" Nhìn Rùa thần nôn ra một ngụm máu, Vũ Sơ Yến cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề hơn một chút. Vì vậy mà cô đã tay phải nắm chặt cổ tay trái, nhắm mắt tập trung cao độ. Không biết cô đã lẩm bẩm câu gì trong miệng, nhưng không quá mấy phút sau, cổ tay trái của cô đã phát sáng lên. Lấy tay phải ra, chiếc vòng ngọc kia đã hiện lên trên cổ tay trái của cô. Vũ Sơ Yến thoáng mừng rỡ hỏi: "Bây giờ phải làm thế nào nữa?" "Dùng vòng ngọc kêu gọi Hải binh!" Rùa thần lại bị thương thêm một chỗ. Đối với ông mà nói bọn quỷ này chung quy cũng chỉ là tép rêu mà thôi. Nhưng cái khó đối phó chính là bọn chúng đánh mãi không chết. Điều này đã rút mòn sức lực của ông. Vũ Sơ Yến lại chạm vào vòng ngọc, sau đó nhắm mắt lẩm bẩm. Những đốm sáng li ti thoát khỏi vòng ngọc, sau đó bay về phía biển. Chỉ trong chốc lát, từ ngoài biển khơi bay vào rất nhiều bóng xanh. Những cái bóng lờ mờ không nhìn thấy rõ, chỉ thấy bọn họ có nhiều đặc trưng của các loài cá. Bọn họ tay cầm binh khí, trực diện xông vào đánh với bọn quỷ. Rùa thần cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, ông quay sang Vũ Sơ Yến nói: "Hải mẫu, ngài làm rất tốt." Nghe câu nói này, Vũ Sơ Yến mới mở mắt nhìn lên, cô kinh ngạc không thể tin được vào mắt mình. Cô vậy mà thật sự có thể kêu gọi được Hải binh, điều này quá sức phi thường rồi. Hải binh rất mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt đã đánh tan đám quỷ, trả lại bầu không khí trong lành. Rùa thần dù có cố tìm cỡ nào cũng không tìm ra vật chứng có thể hỏi tội Kỷ Vấn Hành. Tên này đúng là quá xảo trá, không thể xem thường một chút nào. Sau khi đánh tan đám quỷ, Hải binh quay trở về. Lúc này ông bà Vũ mới tỉnh táo trở lại đôi chút sau sự việc kinh hoàng kia. Rùa thần dặn dò hai con sóc quay về báo lại với Tô Mục Dương rằng Vũ Sơ Yến đã an toàn, sau đó được ông bà Vũ mời vào nhà. "Rùa thần, rốt cuộc các người muốn gì?" Rùa thần vốn muốn ngồi xuống ghế lại nghe Vũ Sơ Yến hỏi, ông không dám ngồi nữa mà khom người nói: "Hải mẫu! Có lẽ ngài đã biết chi Thuồng Luồng trên lưng ngài. Đó chính là chân thân của viên Vẫn ngọc mà ngài đang mang trong người. Vẫn ngọc đó vốn dĩ là vật hộ mệnh của Hải thần bị trộm mất hơn trăm năm trước." "Ta đã từng nghe Dị Bạch kia nói. Nhưng bây giờ lấy ra bằng cách nào, ông cứ nói đi, ta nhất định sẽ trả cho Hải thần nhà ông. Còn nữa, đừng có gọi ta là Hải mẫu gì đó." Vũ Sơ Yến không hoảng loạn, cho dù sợ hãi nhưng cô vẫn có thể khôn ngoan đưa ra cách giải quyết để thoát thân. Rùa thần chỉ vào cổ tay trái của Vũ Sơ Yến rồi nói: "Vậy ngài có biết đây là vật gì không? Chiếc vòng ngọc này có tên là Thủy Vu Chi Tâm, là vật định tình của Hải thần tặng cho Hải mẫu đời trước. Sau khi Hải mẫu qua đời đã đem chiếc vòng này hoá vào trong nước, nhờ biển rộng bao la tìm kiếm cho con trai bà một cô dâu như ý." Như ý cái con khỉ! Vũ Sơ Yến chửi thầm trong lòng. "Đây giống như là một lời nguyền! Vậy có cách nào phá giải lời nguyền không?" Ông Vũ Nhị khẩn trương hỏi thần Rùa, thần Rùa nói: "Vạn lần không được nói đây là lời nguyền. Đây là nhân duyên ngàn năm hiếm gặp được biển rộng bao la ban cho. Thứ cho ta nói thẳng, Hải mẫu nhất định phải gả về biển cả. Ngài ấy đã mang trong mình mệnh cô dâu Hải thần, tự khắc mang về cho mình tai hoạ. Nếu như không gả về Hải giới, không có sự bảo vệ của Hải giới thì trong nay mai đây thôi, ngài ấy và cả gia đình đều sẽ không được sống yên ổn." Rùa thần vừa nói vừa len lén quan sát thái độ của Vũ Sơ Yến. Thấy cô căng thẳng đến nắm chặt hai bàn tay, ông nói tiếp: "Nếu như không tin, hai vị có thể trực tiếp hỏi ngài ấy xem gần đây đã gặp phải loại chuyện gì rồi." Vũ Sơ Yến đón nhận ánh mắt của ba người kia, cô nuốt khan một cái rồi nói: "Trước đây bị kéo vào động rắn, sau đó lạc vào sào huyệt của một con quỷ ăn hồn. Không lâu sau lại bị kẻ xấu đưa xuống một nhánh của Hải thần hòng chiếm đoạt Vẫn ngọc. Nói chung, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sống không bằng chết. Chỉ có điều, ta sẽ không gả." "Không gả? Hải mẫu hãy suy nghĩ kĩ lại đi. Nếu như ngài gả về Hải giới nhất định sẽ được cuộc đời viên mãn, từ đây không còn lo lắng. Không những thế, tập tục tế thần cũng sẽ không còn nữa, các cô gái có thể được sống và lập gia đình. Còn nếu như ngài không gả, không biết Hải thần một khi tức giận lên sẽ làm gì làng Vũ Trạch này. Đến lúc đó, Vũ Côn tộc cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngài." Quả đúng là trưởng lão của Hải giới, ông ta không phải dạng thông minh bình thường. Từng chút từng chút đưa Vũ Sơ Yến vào thế khó xử. Vũ Sơ Yến đã ở làng Vũ Trạch năm năm, cô quá đủ hiểu chuyện để biết dân làng đã cưu mang cô như thế nào. Và ông biết, Vũ Sơ Yến nhất định sẽ không muốn nhìn thấy ngôi làng này bị hủy diệt. Vũ Sơ Yến đột nhiên muốn đi, ông bà Vũ định ngăn lại nhưng thần Rùa ngỏ ý hãy để cô đi. Bởi vì ông biết Vũ Sơ Yến muốn đi tìm ai. Bây giờ chỉ còn chờ vào Tô Mục Dương mà thôi, nhưng ông tin tưởng rằng Tô Mục Dương sẽ không làm ông thất vọng. Vũ Sơ Yến đi tìm Tô Mục Dương. Chân núi Xuyên Mộc, Vũ Sơ Yến bị nai canh cửa ngăn lại. Vũ Sơ Yến vì chạy vội quá mà vấp phải đá, bây giờ giày đã rách nát, hai bàn chân của coi cũng đã rướm máu. Vũ Sơ Yến đứng mệt mỏi, nài nỉ nai canh cửa: "Xin hãy để ta lên núi gặp Sơn thần. Cầu xin ngươi." "Cô gái, Sơn thần có lệnh không được để người ngoài lên núi. Mong cô về cho, đừng làm khó chúng tôi." Nai canh cửa giọng nói buồn bã, dù sao bọn chúng cũng rất thích cô gái này. Mà bọn chúng cũng thừa biết rằng Sơn thần của bọn chúng cũng là vì vạn bất đắc dĩ. Vũ Sơ Yến chân đứng không vững, cô khụy xuống van nài: "Vậy có thể làm ơn mời Sơn thần đến gặp ta một lần có được không. Cầu xin ngươi!" "Cô gái, Sơn thần đã dặn dò không gặp bất cứ ai. Xin cô hãy về đi!" "Tô Mục Dương, anh ra đây đi. Ra đây nói rõ ràng với ta, tại sao anh lại trốn tránh kia chứ. Tô Mục Dương..." Vũ Sơ Yến rơi một giọt nước mắt, giọt nước mắt kia vừa rơi xuống chạm vào vòng ngọc trên tay. Vòng ngọc đột nhiên phát sáng, không lâu sau, bầu trời vốn dĩ đang nắng lại kéo mây đen, mưa kéo đến. Tô Mục Dương ngồi ở nơi cao nhất của ngọn núi, mặc cho cơn mưa dày xéo, hắn vẫn cứ như thế chết lặng người. Khuôn mặt hắn không mang theo chút biểu cảm nào, như thế hắn đã chết rồi. Chỉ còn thấy đôi mắt đỏ sáng rực trong cơn mưa chứa đựng một giọt nước mắt. Giọt nước mắt ấy lăn ra khoé mắt, cứ thế theo nước mưa rơi xuống. Vũ Sơ Yến khóc trời sẽ đổ mưa! Đây chính là sức mạnh của cô dâu Hải thần! Mệnh đã định sẵn, Tô Mục Dương giờ phút này đột nhiên nở một nụ cười chua chát.