Chương 26: Lạc Trì Ngư nổi giận

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:43:01

Vũ Sơ Yến chậm rãi mở mắt, Lạc Trì Ngư đang đứng đó nhìn cô, hắn nói: "Chào mừng quay lại." Vũ Sơ Yến ngây ngốc không hiểu Lạc Trì Ngư đang nói gì, cô chỉ mơ màng nhớ lại lúc ấy núi lở và bản thân bị rơi xuống biển mà thôi. Cô nhìn quanh, khắp nơi toàn là nước, những sinh vật xinh đẹp đang bơi lội khắp nơi. Chống tay gắng gượng ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhức đến không nhúc nhích nổi, Lạc Trì Ngư đưa tay đỡ cô. "Trên núi thế nào rồi?" Vũ Sơ Yến nhớ tới lúc đó Tô Mục Dương bị thương nặng như thế nhưng lại không dám hỏi thẳng. Lúc này cô mới nhớ ra vết thương trên ngực mình, cô lấy tay sờ soạng, vết thương kia đã không còn nữa. Sao có thể, cô đang nằm mơ ư, hay cô đã chết rồi? Thấy khuôn mặt của Vũ Sơ Yến dần trở nên hoang mang, Lạc Trì Ngư mới nói: "Chưa chết đâu! Đây là đặc quyền của cô dâu Hải thần. Nếu như bị thương dưới nước sẽ được biển cả chữa lành." "Thần kì như vậy sao?" "Có phải bây giờ cô cảm thấy làm cô dâu của Hải thần cũng không tệ hay không?" Vũ Sơ Yến nhìn bộ dạng như muốn vui vẻ của Lạc Trì Ngư mà lắc đầu: "Không phải! Ta chỉ là cảm thấy làm vợ của thần nào cũng có được cái đặc quyền đó có phải không?" Hiển nhiên là sắc mặt của Lạc Trì Ngư không vui lắm. Hắn bế thốc cô lên, vừa nói: "Người phụ nữ dối trá này." "Chúng ta đi đâu đây?" Vũ Sơ Yến chỉ còn cách níu lấy Lạc Trì Ngư, hắn nói: "Về Hải cung." "Không lên núi xem thử sao?" "Không cần! Bọn chúng đã được Rùa thần xử lý xong." Vũ Sơ Yến gật đầu, dù sao cô cũng không phải loại người liều mạng suy nghĩ cho người khác. Sau mấy lần thoát chết sống lại, bây giờ cảm thấy cô vẫn nên nghỉ ngơi một chút. Dù sao bọn họ đều là thần, cô lại chẳng phải thần, có lo lắng cũng chỉ là vô dụng. Quý trọng sinh mạng của mình trước đã. Vũ Sơ Yến ở trên tay của Lạc Trì Ngư nhắm mắt nghỉ ngơi. Lạc Trì Ngư đi rất chậm, dường như là sợ đánh thức cô. Vũ Sơ Yến nhắm mắt một lát lại mở ra, cô nói: "Ta vốn muốn về thăm nhà vì sợ làng Vũ Trạch không yên ổn. Nào ngờ bị Hải Ly đưa đến núi Xuyên Mộc." Lạc Trì Ngư chậm bước chân lại, hắn nói: "Ta biết!" Trong lòng Vũ Sơ Yến nghĩ "Tốn nước bọt của ta rồi." Vũ Sơ Yến về đến Hải cung đã ngủ li bì thêm một ngày nữa. Sau khi tỉnh dậy đã thấy Lan ở bên cạnh giường khóc nức nở. Vũ Sơ Yến ngồi dậy, cười khổ nói: "Ta đã chết đâu mà em khóc tang hả? Chỉ là, đã hơn một năm rồi, ta thật sự lo lắng cho cha mẹ ở làng." Lan lấy tay lau nước mắt rồi nói: "Chi bằng cô chủ hãy nói với Hải thần, cho cô chủ về nhà một chuyến." "Em cảm thấy Hải thần sẽ cho phép ta về nhà hay không?" "Em nghĩ ngài ấy sẽ đồng ý thôi. Thật ra, Hải thần vốn không đáng sợ như người ta vẫn đồn thổi." Vũ Sơ Yến cười cười, trong lòng không biết đang nghĩ đến điều gì. Lạc Trì Ngư lúc này ở Vân Ngư trì đang đùng đùng tức giận. Hải Ly quỳ bên dưới, Rùa thần và Chu Phục Sinh cũng đứng một bên không dám nói gì. Sau một hồi tức giận, Lạc Trì Ngư cũng đã bắt đầu hỏi tội: "Hải Ly, là ai đã xúi giục ngươi? Làm hại Hải mẫu là chuyện không thể tha thứ, ngươi chẳng những không bảo vệ Hải mẫu, ngược lại còn làm hại cô ây." Rùa thần lúc này mới khom người nói: "Mong Hải thần giơ cao đánh khẽ." "Ta đã giơ cao đánh khẽ lắm rồi. Nếu không ta đã giết cô ta từ lâu." Lạc Trì Ngư trừng mắt nhìn Rùa thần khiến ông ta im lặng. Hải Ly là cháu gái của Rùa thần, là nữ tướng tài giỏi của Hải giới. Trước nay đều một mực trung thành với Hải giới, chỉ là lúc này không hiểu vì sao lại như thế. Ông chắc chắn Lạc Trì Ngư đã biết chuyện này thật sự kì lạ, và cũng biết Lạc Trì Ngư đã kềm chế lắm mới giữ mạng của Hải Ly lại đến bây giờ. Nhưng Hải Ly đang tốt đẹp quỳ bên dưới đột nhiên ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lên rồi nói: "Thần không phục! Con người đó không đáng làm Hải mẫu." Lạc Trì Ngư từ trên ghế phi xuống hung bạo siết cổ Hải Ly ném ra xa tận mười mét, sau đó hắn còn quay lại ghế rút chiếc roi không biết làm từ đuôi con quái ngư nào ra. Chu Phục Sinh và Rùa thần đồng thời quỳ xuống: "Hải thần bớt giận." Nào ngờ Lạc Trì Ngư không dừng lại, hắn vẫn vung roi đánh về phía Hải Ly. Chiếc roi phản chiếu trong mắt Hải Ly, cô ta đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, sợ hãi tột độ. Trái tim của Rùa thần như ngừng đập nhìn mũi roi thành thục quấn về phía sau gáy của Hải Ly. Với một đường roi đó có thể siết chết Hải Ly bất cứ lúc nào. Nhưng không phải vậy, mũi roi vòng qua sau gáy Hải Ly rồi đem ra một sinh vật nào đó. "Mị Linh thú?" Hô hấp của Rùa thần đã đỡ hơn, ông nhìn sinh vật trên mũi roi của Lạc Trì Ngư rồi kinh ngạc nói. Hoá ra Lạc Trì Ngư không phải định giết Hải Ly mà là bắt Mị Linh thú ra. Rùa thần thở phào một cái rồi khom người nói: "Hải thần, quả là loại thú khiển hồn này đã bám vào người của Hải Ly." Lạc Trì Ngư cười khan một tiếng, sau đó gọi người đưa Hải Ly ra ngoài. Giờ này trong phòng chỉ còn lại hắn, Rùa thần và Chu Phục Sinh. Chu Phục Sinh kia là một kẻ làm việc đàng hoàng, hắn khom người nói: "Hải thần, Mị Linh thú kia quả thật có lợi hại, nhưng nữ tướng Hải Ly linh lực không yếu, nếu nói bị Mị Linh thú hoàn toàn điều khiển e là có hơi miễn cưỡng." Rùa thần co giật cơ mặt, điều này đương nhiên ông biết chứ. Nhưng đột nhiên Chu Phục Sinh lại nói ra, đúng là khiến người khác oán giận mà. Lạc Trì Ngư dù sao cũng rất nể mặt thần Rùa, hắn bảo Chu Phục Sinh nói tiếp. "Vậy nên thần cho rằng Hải Ly phải có tâm nghĩ như thế mới khiến Mị Linh thú dễ dàng điều khiển. Hoặc là..." Chu Phục Sinh bỏ dỡ câu nói, hắn len lén nhìn sang thần Rùa. Lạc Trì Ngư đập bàn một cái rồi quát: "Nếu không bị câm thì nói cho hết câu." "Vâng!" Chu Phục Sinh đáp lời, sau đó ngẩng đầu lên nói tiếp: "Hoặc là Hải Ly cố ý lấy Mị Linh thú làm cái cớ." Rùa thần lúc này cơ mặt nhăn nhúm lại, tức giận chỉ trỏ vào Chu Phục Sinh mắng: "Ngươi... tên Chu Phục Sinh này. Không bằng không chứng ngậm máu phun người, đây là hành vi chia rẽ nội bộ, hãm hại Hải tướng. Giặc ngoài kia vẫn còn lăm le mà ta tan đàn rẻ nghé, ngươi nói xem cố Hải vương sẽ thấy như thế nào?" Chu Phục Sinh không quan tâm lời của Rùa thần, hắn cứ đứng bất động như thế. Mà Lạc Trì Ngư khó nguôi lửa giận, không biết cầm lấy thứ gì trên bàn ném xuống đất bên cạnh chân của Rùa thần: "Hỗn xược! Các người thật không xem bổn thần ta ra gì đúng không? Hải Ly có phải thật sự bị Mị Linh thú điều khiển hay không, điều tra sẽ biết." Lạc Trì Ngư nói xong thì đã bỏ đi, lúc ngang qua Rùa thần hắn còn không quên ghé vào tai ông ta rồi nói: "Ngài nên nhớ, nếu như Hải Ly không đến vực Tử Vụ, sao có thể bị Mị Linh thú điều khiển?" Thần Rùa đứng im như trời tròng, ông biết Hải Ly này khó đường thoát tội. Chỉ là không biết Lạc Trì Ngư sẽ sử dụng Hải Ly như thế nào thôi. Ông có chút oán hận Chu Phục Sinh nhưng hắn chẳng buồn đếm xỉa tới ông, cứ thế một đường đi thẳng ra cửa. Đêm đến, Vũ Sơ Yến đã chìm vào giấc ngủ. Lan ngồi bên cạnh canh giữ cho cô, nhưng nó cũng đã ngủ quên. Cô lờ mờ nghe thấy có tiếng ai hát ru vang vọng xa xa bên ngoài. Ban đầu cô cứ phớt lờ nó đi, nhưng càng lúc tiếng ru kia như đang câu dẫn, thôi thúc cô xuống giường đi tìm. Biển đêm, đại dương bao la chỉ thấy phản chiếu xuống những ngôi sao nhỏ. Vũ Sơ Yến theo tiếng ru kia mà cứ đi, đi mãi một lúc thì nhìn thấy một bụi cây lớn. Tiếng ru đã mỗi lúc một lớn, nghe mới thê lương ghê rợn làm sao. Trời xui đất khiến thế nào mà cô lại vén lá cây ló đầu qua nhìn. Ở bên kia tiếng ru có một chiếc võng mắc qua hai cái cây. Bóng một đàn ông và một phụ nữ đang đung đưa cái võng. Kì lạ, Hải cung này sẽ không có cảnh tượng như thế chứ. Vũ Sơ Yến dụi mắt nhìn kĩ, hai bàn tay kia da thịt khô quắp lại không giống bình thường. Trên ngón tay khô quắp đó, móng tay dài và nhọn hoắc ló ra. Vũ Sơ Yến giật mình lùi lại, tiếng lá cây xào xạc đã làm hai bóng người kia chú ý tới. Vũ Sơ Yến tim như ngừng đập nhìn bọn họ từ từ quay đầu lại thì than ôi, bọn họ là quỷ không mặt.