Hiện tại bên ngoài toàn là các lãnh đạo, chỉ cần Diệp Ninh quậy lên giống như lúc trước, đoàn văn công sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho cô.
Vương Hinh Tuyết tính toán dữ lắm, thậm chí đã có chút sốt ruột.
"Vương Hinh Tuyết, cô đừng có quá đáng." Trịnh Thư Vân từ nãy đến giờ vẫn không nói gì đột nhiên xụ mặt quát lớn
Vương Hinh Tuyết vẫn có chút kiêng dè với Trịnh Thư Vân, nhưng mà cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.
"Diệp Ninh, cô có giỏi thì đừng có kêu người khác bảo vệ, cô có dám thừa nhận cô là một cục cứt chuột không hả? Nếu tôi là cô thì tôi đã đi soi gương, nhận rõ rằng bản thân là cái thứ gì!"
Cô ta càng thêm chanh chua kích thích Diệp Ninh.
Người của đội nhạc khí đều nghe không nổi nữa, vừa định tập thể cãi nhau với Vương Hinh Tuyết, Diệp Ninh lại giành trước một bước nói: "Vương Hinh Tuyết, cô định chọc giận chúng tôi, làm chúng tôi biểu diễn thất bại sao?"
Một câu nói vô cùng đơn giản lập tức làm không khí giương cung bạt kiếm yên tĩnh lại, kéo chuông cảnh báo cho tất cả mọi người.
Đúng vậy, hiện tại vẫn còn đang trong buổi biểu diễn, lỡ như bị lãnh đạo ở bên ngoài nhìn thấy, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Diệp Ninh cong môi, nhìn gương mặt Vương Hinh Tuyết thay đổi kịch liệt, không nhanh không chậm phun ra bốn chữ: "Đừng có nằm mơ."
Chút kỹ xảo nhỏ nhặt này, nếu như cô không nhận ra thì mới là đuôi mù thật đó.
Trịnh Thư Vân lập tức phản ứng lại, mặt mày âm u: "Vương Hinh Tuyết, cô thật sự quá độc ác, tôi thấy cô mới là người muốn phá hư danh dự của đoàn văn công thì có đúng không?"
Tất cả mọi người trong đội nhạc khí đều tức giận trừng mắt nhìn Vương Hinh Tuyết.
Ngực Vương Hinh Tuyết phập phồng kịch liệt, nghĩ kiểu gì cũng không ngờ rằng Diệp Ninh lại phản ứng nhanh như thế.
Hiện tại cô ta ngược lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Tôi không nghĩ như thế!"
Cô ta kiên quyết không thừa nhận.
Diệp Ninh cười lạnh, chủ động kết thúc trò khôi hài này.
"Mọi người đều bình tĩnh lại đi, sắp sửa lên sân khấu rồi, đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến cảm xúc của chung ta."
Sân khấu đã chuẩn bị sẵn sàng, Từ Minh Vũ cũng nhanh chóng đi đến.
"Lên sân khấu đi."
Đội nhạc khí không thèm nhìn Vương Hinh Tuyết thêm cái nào, lập tức đi lướt qua người cô ta.
Diệp Ninh nói rất đúng, không cần phải lãng phí công sức và tinh thần vào những người không liên quan.
Vương Hinh Tuyết chỉ cảm thấy mặt nóng rát như sắp thiêu cháy, ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Người của đội ca hát hai mắt nhìn nhau, sắc mặt của ai nấy đều cực kỳ khó coi.
Trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ bị người của dàn nhạc cười nhạo như thế.
Từ Minh Vũ đứng ở cửa sân khấu căng thẳng nhìn Trịnh Thư Vân dẫn đầu đi lên sân khấu, đồng thời cũng ý thức được cảm xúc của mấy người bọn họ không được đúng lắm.
Anh ta cũng không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng không có hơi sức đi tìm hiểu, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Diệp Ninh.
Buổi biểu diễn lần này có thể thành công hay không, tất cả đều phải nhìn xem biểu hiện của Diệp Ninh.
Diệp Ninh là người cuối cùng lên sân khấu, cho dù đang đứng ở vùng tối của ánh đèn thì trong lòng vẫn không khống chế được cảm giác căng thẳng.
Đây cũng là buổi biển diễn dương cầm đầu tiên trong đời của cô.
Mấy trăm đôi mắt bên dưới sân khấu đều đang nhìn, nhưng mà phần lớn tiêu điểm đều đổ dồn vào mấy người Trịnh Thư Vân sặc sỡ lóa mắt kia.
Diệp Ninh nhanh chóng ngồi xuống trước đàn dương cầm.
Từ Minh Vũ ở dưới sân khấu, trái tim đã nhảy lên đến cổ họng, những người trong đội ca hát cũng đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Bọn họ ước gì dàn nhạc sẽ diễn tấu sai lầm.
Không biết từ lúc nào Lý Kiến Hoa đã đi đến bên cạnh Từ Minh Vũ.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh căng thẳng như thế đó, là bởi vì cái cô Diệp Ninh kia đúng không?"
Anh ấy vừa mới hỏi xong, dàn nhạc đã bắt đầu diễn tấu.