Mấy ngày sau đó, Cố Phong vẫn không hề quay về nhà, nhưng mà Diệp Ninh lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô và Cố Phong vốn dĩ cũng là người hoàn toàn xa lạ, nếu thật sự chung sống cùng với nhau thì mới xấu hổ và gò bò hơn.
Với lại hiện tại cô đã tận dụng toàn bộ thời gian trong ngày, sáng sớm thức dậy tập thể dục đến gần trưa mới về nhà. Ăn một bữa trưa đơn giản xong, buổi chiều lại đi ra ngoài, đến gần tối mới quay về viện gia chúc.
Ngoại trừ giảm béo ra, cô cũng đã dạo một vòng hết huyện thành, cũng coi như đã có hiểu biết sơ bộ về tình hình hiện tại.
Chính sách hiện tại đã mở ra rộng thoáng hơn đối với việc kinh doanh cá nhân, huyện thành cũng có không ít người làm buôn bán nhỏ bán hàng rong, nhưng mà loại buôn bán nhỏ này trên cơ bản cũng chỉ có thể duy trì ấm no mà thôi.
Thứ thật sự ổn định vẫn cứ là công việc ở nhà máy quốc gia, đương nhiên tốt nhất là có thể có được biên chế chính quy ở nội bộ, cái đó mới là bát sắt chính hiệu.
Mà cô muốn đi vào những nơi này làm việc, không có con đường chính quy hoặc là người quen giới thiệu thì đừng có mà mơ.
Cuối cùng cũng chỉ còn dư lại tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng mà hiện tại trong túi cô chỉ còn lại mấy đồng tiền xu, đến cả ấm no cũng là một vấn đề lớn.
Cho nên hiện tại chuyện nhất định phải làm chính là kiếm tiền!
Xưởng gia công củi gỗ.
Diệp Ninh đứng ở bên ngoài đi tới đi lui một lúc lâu, cuối cùng mới đi vào.
Cô đã nằm ngủ dưới đất bảy tám ngày rồi, ngày nào cũng cảm thấy lưng và eo rất đau. Đi ra ngoài mua một chiếc giường sẽ tốn rất nhiều tiền, cô nghe nói mỗi ngày xưởng gỗ đều sẽ vứt đi không ít vật liệu gỗ, cho nên mới đến đây tìm thử xem sao.
Người phụ trách xưởng gia công nghe nói cô muốn tìm vật liệu gỗ bỏ đi, tùy tiện gọi đại một người đến đưa cô đi.
"Em gái, tôi không có ý gì đâu, nhưng mà nếu những vật liệu gỗ kia còn có giá trị sử dụng thì đã không bị quăng đi rồi, cô bỏ ra chút tiền đi mua một ít gỗ bình thường về làm giường sẽ tốt hơn."
Triệu Thành dẫn đường là một người khá tốt, cũng không vì thấy Diệp Ninh muốn đi tìm vật liệu gỗ bỏ đi mà khinh thường cô, ngược lại còn tốt bụng đưa ra lời kiến nghị.
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng mà tôi không có nhiều tiền như thế." Diệp Ninh ăn ngay nói thật.
Chỉ dựa vào chút tiền lẻ trong túi cô, đừng nói là mua giường chiếu, chỉ sợ là mua một cái chân giường cũng không đủ nữa.
Triệu Thành không khỏi quan sát nhìn cô, tuy rằng trông rất mập mạp, nhưng quần áo cô mặc vẫn rất sạch sẽ ngay ngắn, cũng không có vẻ như là rất nghèo khổ.
Diệp Ninh cũng không giải thích quá nhiều.
"Là nơi này." Triệu Thành dừng chân lại, cách hai người không xa là một đống vật liệu gỗ lặt vặt bị vứt đi.
Mấy khúc gỗ kia đều dài không quá một mét, có đủ các loại hình dạng.
"Cô đi tìm xem thử đi, có cái gì xài được không."
Triệu Thành cảm thấy có khả năng Diệp Ninh sẽ đi một chuyến uổng công.
Trước khi Diệp Ninh đến đây cũng đã tưởng tượng được trước tình hình này, cũng coi như là có chuẩn bị tâm lý.
"Mấy thứ này tính tiền như thế nào?"
Trước khi làm việc phải hỏi rõ ràng trước, để tránh cho cuối cùng không trả nổi tiền, đôi bên đều không vui.
Không ngờ Triệu Thành lại xua tay nói: "Nếu cô không lấy quá nhiều thì cứ việc lấy đi."
Trong lòng Diệp Ninh vui vẻ: "Thật sao?"
Triệu Thành sảng khoái nói: "Vốn dĩ mấy thứ phế liệu này quăng ở đây cũng không có tác dụng gì, đội trưởng bảo tôi dẫn cô đến đây thì cũng không trông cậy vào việc kiếm tiền của cô."
Diệp Ninh cảm nhận được thiện ý của bọn họ, lần đầu tiên nở một nụ cười xán lạn, hai mắt cong lại thành một đường thẳng.
Không đợi cô nói cảm ơn, Triệu Thành đã chuẩn bị rời đi.
"Cô cứ ở đây lựa đi ha, tôi còn có công việc, đi trước đây."
Diệp Ninh xắn tay áo lên, lập tức đi về phía đống gỗ vứt đi kia.