Màn đêm buông xuống, hai bên đường lớn đèn đuốc sáng trưng.
Chờ Diệp Ninh dừng chân lại mới ý thức được cô đã đứng trước cửa phòng ca múa.
Nơi này là nơi nhộn nhịp nhất huyện thành, cho dù đã là buổi tối rồi nhưng ngựa xe vẫn như nước.
Tiếng âm nhạc và tiếng ca đinh tai nhức óc từ bên trong vọng ra, cho dù chỉ đứng ở ngoài cửa thôi cũng đã có thể cảm nhận được cảm giác xa hoa trụy lạc, ca vũ thăng bình.
Nhưng mà Diệp Ninh lại nhìn tấm poster cực to treo trước cửa phòng ca múa, ngẩn người.
Trên poster là hình một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đẹp đến hớp hồn, cô thân là phụ nữ mà cũng nhịn không được phải nhìn thêm vài lần.
Ánh mắt Diệp Ninh hơi dao động, do dự vào giây rồi vẫn đi vào.
Quả nhiên, tình huống bên trong cũng không khác gì mấy với trong tưởng tượng của cô, ăn uống linh đình, tiếng người ồn ào.
Diệp Ninh đã quen với những khung cảnh càng lớn hơn chẳng cảm thấy nơi đây có gì đặc biệt, cô vô cùng bình tĩnh xuyên qua đám đông đi vào bên trong.
Nhưng mà bản thân và cách ăn mặc của cô thật sự rất không phù hợp với khung cảnh nhộn nhịp này, cho nên lập tức có nhân viên phục vụ đi đến trước mặt cô.
"Chào cô, cô có đặt chỗ trước sao?"
Diệp Ninh nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó mới xác định đối phương là đang nói chuyện với cô.
"Không có."
"Thật ngại quá, chỗ chúng tôi cần phải đặt chỗ trước mới có thể đi vào."
Diệp Ninh thấy thái độ của đối phương còn coi như lễ phép, cũng không biểu hiện ra bất cứ vẻ khó chịu gì.
Nhưng mà cô cũng biết rất rõ cô đang bị phân biệt đối xử, dù sao thì ở đằng trước sân có một đống trai gái đen chen chúc nhau nhảy nhót, mấy người kia cũng không thể nào có chuyện ai cũng có đặt chỗ trước.
"Vậy ở đây có chỗ trống nào không? Cho tôi một chỗ là được."
Nhân viên phục vụ không ngờ cô sẽ nói như thế, lập tức ra hiệu mời cô đi vào bên trong.
Đi xuyên qua đám đông, Diệp Ninh bị sắp xếp đến một vị trí khá hẻo lánh.
"Đây là menu rượu, cô muốn uống gì?"
Diệp Ninh tiện tay nhận lấy menu mà người phục vụ đưa sang, nhìn thoáng qua.
Giá cả ghi bên trên cho dù là ở các phòng ca múa ở hiện đại cũng không tính là rẻ.
Nếu như là trước đây, cô đương nhiên sẽ không để ý chút tiền này, nhưng mà hiện tại cô lại chỉ có thể đau lòng gọi một ly rượu giá rẻ nhất.
Nhưng mà xài tiền có một điểm lợi chính là cô có thể thoải mái hào phóng ở lại chỗ này, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.
Diệp Ninh bưng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, trước kia cô cũng có chút tửu lượng, hiện tại bỏ tiền ra mua đương nhiên càng không thể lãng phí.
Nhìn cảnh nhảy múa ca vũ thăng bình ở trước, nơi này và bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Một bài nhạc kết thúc, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nhiệt liệt hơn, đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay vang dội và tiếng huýt sáo.
Diệp Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Trong tiếng vỗ tay vang dội và vô số tầm mắt nóng cháy nhì chăm chú, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Cô ấy ăn mặc vô cùng hoa lệ, dáng người quyến rũ, gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp kia lại càng hớp hồn người.
Diệp Ninh lập tức nhận ra người xuất hiện trên sân khấu chính là nữ ngôi sao ca nhạc trên poster kia, Đường Uyển Như.
Đường Uyển Như lên sân khấu, phòng ca múa vốn đang ầm ĩ lập tức yên lặng lại.
Dường như mọi người đều vô cùng chờ mong cô ấy mở miệng.
Diệp Ninh cũng gióng lỗ tai lên, muốn nghe thử xem người trên sân khấu có được giọng hát hay đến cỡ nào.
Âm nhạc vang lên, giọng nói uyển chuyển ảo diệu của Đường Uyển Như chậm rãi vang lên, giống như một dòng suối mát lành thấm vào ruột gan người khác.
Suy nghĩ của Diệp Ninh cũng phập phồng lên xuống theo tiếng ca, trong một khoảnh khắc nào đó, cô thật sự cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.
Cả trai lẫn gái trong phòng ca múa đều lộ ra vẻ mặt như si như say, hoàn toàn bị tiếng ca hấp dẫn.
Một ca khúc kết thúc, Đường Uyển Như ưu nhã chào cảm ơn, đại sảnh lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm.