Buổi chiều, Triệu Thành bận xong công việc của mình mới nhớ đến Diệp Ninh bị anh ấy bỏ trong chỗ chất phế liệu.
Hiện tại đã gần bốn tiếng trôi qua, chắc là cô đã đi về từ lâu rồi.
Nhưng mà để bảo đảm an toàn thì anh ấy vẫn quyết định đi qua đó xem thử coi sao.
Chờ đến khi anh ấy đi về chỗ đó, nhìn thấy bóng dáng bụ bẫm của Diệp Ninh, trực tiếp sững sờ ở tại chỗ.
Diệp Ninh nhận ra có người đến, thấy là Triệu Thành thì lập tức thả lỏng lại.
"Anh trai, anh đến đúng lúc lắm, vừa lúc tôi cũng định nghỉ đây."
Triệu Thành kinh ngạc mở to hai mắt, vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Ninh.
"Đây là do cô làm sao?"
Bên cạnh Diệp Ninh có một cái giường đơn trông có vẻ vô cùng rắn chắc.
Cái giường đơn này khác hoàn toàn với thành phẩm bán ở bên ngoài, tất cả đều là dùng từng mảnh gỗ ghép nối mà thành.
Tuy rằng trông không được quá đẹp, nhưng mà trình độ thực dụng thì không cần phải nghi ngờ.
Giây tiếp theo, anh ấy đã nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Ninh.
"Là tôi làm đó. Công cụ đều là mượn của thợ bên trong, tôi còn mượn bọn họ một ít đinh, mấy thứ này tôi sẽ trả tiền."
Triệu Thành cũng không để ý đến mấy cây đinh: "Cô còn biết làm nghề mộc sao?"
Anh ấy không khỏi thay đổi cái nhìn về Diệp Ninh.
Những năm này, thợ mộc rất được coi trọng, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy thợ mộc nữ.
Diệp Ninh xua tay lia lịa: "Tôi cũng không tính là thợ mộc."
Chẳng qua làm một chiếc giường đơn mà thôi, cô đã nhận được sự giáo dục cao đẳng, chuyện này chẳng là vấn đề gì.
Cho dù cô có thừa nhận hay không thì Triệu Thành cũng đã nhận định thân phận của cô rồi.
"Em gái, tôi còn chưa biết cô tên gì nữa?"
"Tôi tên Diệp Ninh."
"Đồng chí Diệp Ninh, cô ở đây chờ tôi một chút." Triệu Thành nói xong lập tức xoay người rời đi ngay.
Diệp Ninh đứng yên tại chỗ, không biết Triệu Thành muốn làm cái gì.
Không lẽ thấy cô làm ra thành phẩm nên đột nhiên thay đổi ý kiến sao?
Nhìn cái giường đơn khó khăn lắm cô mới làm ra được và lòng bàn tay đã bị trầy xước chảy máu, thật sự có chút lo lắng toàn bộ công sức đều sẽ đổ sông đổ biển.
Một lúc sau, Triệu Thành quay về, ngoại trừ anh ấy ra, còn có người phụ trách mà Diệp Ninh gặp được ban sáng.
Diệp Ninh nhíu mày, đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Đội trưởng, đây là giường mà Diệp Ninh làm ra."
Triệu Thành hưng phấn giới thiệu với người đàn ông bên cạnh.
Tôn Nguyên vốn dĩ còn ôm thái độ nghi ngờ, hiện tại chính mắt nhìn thấy vật thật, cũng sợ hết hồn.
Anh ấy đi quanh giường mấy lần, sau đó còn cố ý leo lên ngồi thử.
Diệp Ninh không nói gì, chờ bọn họ lên tiếng trước.
"Thật không ngờ mấy khúc gỗ bỏ đi này lại còn có tác dụng như thế." Tôn Nguyên nhịn không được cảm thán, sau đó nhìn về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh bị đối phương nhìn chăm chú vào, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói ra: "Tôi cần một chiếc giường, nhưng mà không đủ tiền mua, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ cách này."
Tôn Nguyên đã hiểu cô muốn nói gì, lập tức thay đổi thái độ hiền hòa.
"Cô đừng quá căng thẳng, nếu cái giường này là do cô làm ra, chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không giành lấy. Chẳng qua cô đã gợi ý cho tôi một ý tưởng mới."
Diệp Ninh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, lập tức nghĩ ra gì đó.
"Ý của anh là..."
"Cô không biết đâu, mỗi ngày xưởng gỗ chúng tôi sẽ cắt ra vô số vật liệu gỗ vô dụng, quăng đi thì xưởng trưởng không nỡ, giữ lại thì thật sự không biết có thể làm gì. Bây giờ thì đã có ý tưởng rồi!" Tôn Nguyên nhìn Diệp Ninh, trong mắt tỏa ánh sáng, không ngờ cô gái béo này lại là một nhân tài như thế.
Diệp Ninh đã hiểu: "Đúng là như thế, tuy rằng mấy khúc gỗ này chỉ là vật liệu thừa, nhưng chỉ cần tìm đúng phương hướng thì vẫn có thể tái sử dụng lại chúng nó."