"Cô ta thật sự nói như thế?"
Buổi trưa lúc ăn cơm, Chu Thế Thành cố ý đến tìm Cố Phong, thuật lại nguyên văn những lời Diệp Ninh nói tối hôm qua cho anh nghe.
Cố Phong nghe xong, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Chu Thế Thành gật đầu, anh ấy cũng cảm thấy Diệp Ninh rất khác thường.
"Tôi nghe vợ của tôi nói, ngày hôm qua Diệp Ninh mua không ít đồ về nhà, có phải anh lại cho cô ta tiền không?"
Nếu trong túi con nhỏ đó có tiền, đương nhiên là sẽ chê mấy món ăn mua trong nhà ăn của quân đội.
"Không có." Cố Phong nghĩ đến cảnh Diệp Ninh cứu người mà anh nhìn thấy ban sáng, đến tận bây giờ trong lòng vẫn cứ hỗn loạn.
"Vậy chuyện này đúng là kỳ lạ thật." Chu Thế Thành nỉ non nói: "Nhưng mà nếu chính miệng cô ta nói không cần đưa cơm về thì sau này anh cũng không cần để ý đến cô ta nữa."
Cũng coi như bớt đi một chuyện phiền phức.
"Được, tôi biết rồi." Giọng của Cố Phong có hơi trầm xuống.
Sau khi Chu Thế Thành rời đi, Cố Phong mất vài phút để điều chỉnh lại trạng thái tinh thần.
Cho dù Diệp Ninh có ý đồ muốn làm cái gì, mấy ngày nay anh cũng không có thời gian và sức lực đi suy nghĩ về cô. Bởi vì sắp sửa đến diễn ra cuộc thi đấu võ thuật trong quân khu, một tháng tiếp theo đó, anh phải dồn toàn bộ tinh thần vào chuyện huấn luyện.
"Diệp Ninh, chờ tôi với."
Buổi chiều, Diệp Ninh vừa mới ra khỏi đoàn văn công, Vương Hinh Tuyết đã vội vàng chạy đến.
"Diệp Ninh, chúng ta đi về chung với nhau đi."
Vương Hinh Tuyết nói một cách đương nhiên, hoàn toàn không có ý định hỏi ý kiến của Diệp Ninh.
Diệp Ninh vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước, hoàn toàn ngó lơ sự xuất hiện của Vương Hinh Tuyết.
"Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến đoàn văn công đi làm, có quen không?"
Vương Hinh Tuyết cố ý hỏi như thế, hiện tại tất cả mọi người trong đoàn văn công đều ghét cô muốn chết, sao cô có thể vui vẻ đi làm được chứ.
Diệp Ninh vẫn cứ lựa chọn im lặng.
Vương Hinh Tuyết điên cuồng cong khóe môi lên nói: "Tôi cũng nghe được một ít chuyện không hay lắm, có phải con nhỏ Trịnh Thư Vân kia kiếm chuyện với cô không? Tôi nói với cô ha, cha của Trịnh Thư Vân là đoàn trưởng đoàn số ba, bình thường không có ai dám trêu chọc cô ta hết. Cô bị cô ta để ý đến, sau này chắc chắn sẽ rất phiền."
Cô ta rất hiểu biết về Diệp Ninh, cô là một người thích ăn hiếp kẻ yếu, cho nên hiện tại mới vội vàng tiết lộ thân phận của Trịnh Thư Vân cho cô biết, mục đích là vì để Diệp Ninh biết khó mà lui.
"Tôi đã nói với cô ngay từ đầu rồi, công việc ở đoàn văn công cũng không tốt đẹp như những gì cô tưởng tưởng, chỗ này nhiều việc lắm. Cô lại không thích bị người khác khinh bỉ, thay vì ở lại đội nhạc khí bị người ta kiếm chuyện thì còn không bằng đi làm công việc dọn dẹp vệ sinh lúc trước."
Diệp Ninh đột nhiên dừng chân lại.
Vương Hinh Tuyết thầm vui mừng, còn tưởng rằng cô ta thuyết phục được rồi.
Mặt Diệp Ninh lạnh tanh mở miệng nói: "Nếu cô cảm thấy công việc dọn dẹp vệ sinh tốt như thế, không bằng cô rời khỏi đội ca hát, xuống làm nhân viên dọn vệ sinh đi được không?"
Gương mặt Vương Hinh Tuyết lập tức xuất hiện vết nứt: "Cô nói đùa gì thế, tôi chính là người hát chính trong đội ca hát đó!"
Diệp Ninh cười mỉa nói: "Là cô nói đùa với tôi trước."
"Tôi chỉ là muốn tốt cho cô thôi, cô và tôi khác nhau mà..."
"Khác chỗ nào đâu? Không phải đều là một cái đầu mọc trên cổ thôi sao, cô đẻ ra là cao quý hơn người khác à?" Diệp Ninh đã nhịn Vương Hinh Tuyết đến cực hạn rồi, không có ý định chừa mặt mũi cho cô ta nữa.
Vương Hinh Tuyết bị hỏi chặn họng không trả lời được, lần đầu tiên cảm thấy Diệp Ninh thật sự rất nhanh mồm dẻo miệng.
"Diệp Ninh, cô định nghỉ chơi với tôi đúng không?"
Trước kia đều là con heo mập này mỗi ngày nịnh nọt lấy lòng muốn làm bạn với cô ta.
Diệp Ninh không hề để ý nói: "Cũng không tính là nghỉ chơi, bởi vì từ trước đến nay chúng ta cũng không tính là bạn bè. Tôi khuyên cô nên dẹp mấy suy nghĩ ý đồ đen tối nhảm nhí kia đi, đừng có mơ ước đến chồng của người khác nữa."