Chiều tối, Diệp Ninh và giường đơn cùng nhau được đưa về đại viện.
Quân khu đại viện cũng không phải xe nào cũng có thể đi vào, cho nên Triệu Thành chỉ đưa cô đến trước cổng là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
"Đồng chí Diệp Ninh, sau này đống phế liệu kia phải nhờ vào cô rồi!"
Triệu Thành đương nhiên biết nơi này là đại viện quân khu, nhưng anh ấy có nghĩ kiểu gì cũng không ngờ Diệp Ninh lại ở nơi đây.
Cô là gia đình quân nhân!
Xác định thân phận này xong, anh ấy cũng càng thêm có lòng tin vào những gì Diệp Ninh nói.
Diệp Ninh gật đầu, sau đó kéo giường đi vào bên trong đại viện.
Đại viện có rất nhiều người ra ra vào vào, nhưng lại không có ai muốn đi lên giúp đỡ.
Chờ đến khi cô đi về đến cửa nhà, mới phát hiện cửa đang khép hờ.
Suy nghĩ đầu tiên chính là có ăn trộm vào nhà, nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy nơi đây chính là viện gia chúc của quân khu, chắc chắn không thể nào có ăn trộm được.
Không lẽ sáng nay cô đi vội quá, quên khóa cửa sao?
Khi cô mở cửa phòng ra nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, theo bản năng buột miệng thốt lên hỏi.
"Anh là ai? Ở nhà tôi làm gì?"
Cố Phong đang dọn dẹp quần áo nghe được câu hỏi này, gương mặt kiên nghị lập tức phủ lên một lớp bóng ma đen tối.
Người phụ nữ này vẫn cứ làm người ta phát ghét như cũ.
Hiện tại lại định giả vờ là không quen biết anh sao?
Diệp Ninh thật sự không nhận ra anh, dù sao buổi tối hôm trước cô cũng chỉ gặp qua anh một lần, hơn nữa còn là mặt đối mặt, bây giờ sao có thể lập tức nhân ra bóng dáng của anh ngay được chứ.
Nhưng mà khi Cố Phong xoay người lại, lạnh như băng nhìn về phía cô, cô lập tức phản ứng lại.
"Sao anh đã về rồi?"
Đây là câu nói thứ hai của cô, cô hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý cho sự xuất hiện đột ngột của Cố Phong.
Cố Phong nhìn thấy cô cũng có chút kinh ngạc, hình như cô gái này đã gầy đi một chút, tóc cũng cắt ngắn đi, nhưng mà vẫn cứ làm anh nhìn thấy ghét.
"Tôi đi về sửa soạn vài bộ quần áo, sẽ không ở lại đây qua đêm."
Diệp Ninh có chút xấu hổ, biết anh còn đang để ý chuyện tối hôm đó.
Nhưng mà cô cảm thấy như thế cũng khá tốt, cô cũng không muốn để người đàn ông này ở lại đây ngủ qua đêm.
"Vậy tôi không quấy rầy anh nữa."
Nói xong cô bắt đầu lôi giường vào trong nhà.
Ai bận việc nấy, nước sông không phạm nước giếng.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh dùng giọng điệu và thái độ bình tĩnh như thế để nói chuyện với Cố Phong, Cố Phong không chỉ không thả lỏng, ngược lại còn càng đề phòng cô hơn.
Sau khi anh quay về, để ý thấy nhà cửa đã sạch sẽ hơn rất nhiều, chẳng qua giường đệm không thấy đâu, bây giờ thấy Diệp Ninh không biết lôi từ đâu ra một cái giường đơn, lập tức nhướng mày lên thật cao.
Diệp Ninh có thể cảm nhận được người đàn ông này đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô cũng không trông cậy vào việc anh sẽ giúp đỡ.
Cũng may giường cũng không quá nặng, cô nhanh chóng để nó vào đúng chỗ.
Tiếp theo chỉ cần trải khăn trải giường, đệm chăn lên nữa là được.
Xoay người, chuẩn bị đi lấy đệm chăn được gấp gọn ở cách đó không xa, cô chỉ lo vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện chân giường đang nằm ngay dưới chân.
Lảo đảo, cô muốn ổn định cơ thể nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Vừa lúc Cố Phong lại đứng ngay vị trí mà cô sắp sửa ngã xuống, anh cũng không chọn cách tránh đi, gần như chỉ tuân theo ý thức bảo hộ ăn sâu trong xương cốt của quân nhân, giống như phản xạ có điều kiện trực tiếp giơ tay đỡ lấy Diệp Ninh.
Nhưng anh lại đánh giá thấp lực đánh vào của cơ thể năm hai trăm cân của Diệp Ninh, không đứng thẳng được, hai người cùng nhau ngã xuống.
Rầm!
Một tiếng vang nặng nề.
Diệp Ninh hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, cơn đau đớn trong tưởng tượng cũng không đến, cô không chỉ đè lên người Cố Phong, chuyện càng đáng sợ hơn chính là cô còn hôn lên mặt của Cố Phong nữa.
"..."
Giờ phút này cô hoàn toàn ngơ ngác, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người đàn ông, nhịp tim cũng không khỏi đập nhanh hơn vài phần.
"Diệp Ninh!"
Mãi đến khi tiếng gọi có chút áp lực của Cố Phong vang lên, Diệp Ninh mới miễn cưỡng thu hồi đầu óc lại.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Nhanh chóng xin lỗi, sau đó dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi người Cố Phong.