Chương 28 -

Thập Niên 80: Vợ Béo Của Anh Chàng Quân Nhân

Cẩm Lí Già Phê 02-11-2024 11:25:20

Diệp Ninh nhanh chóng kiểm tra cho cô bé, xác định cô bé không bị thương gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "Niếp Niếp! Niếp Niếp của mẹ!" Một người phụ nữ cách đó không xa kêu khóc chạy đến, sau đó ôm chặt cô bé vào trong lòng. Diệp Ninh nhìn thấy người nhà của cô bé đã đến, an ủi: "Cô bé không sao, sau này chị nhớ canh chừng con bé cho kỹ đó." Người phụ nữ kia cũng hoảng sợ, mang ơn đội nghĩa nói với Diệp Ninh: "Cảm ơn." "Liên, liên trưởng Cố, người kia thật sự là, là... Diệp Ninh hả?" Trong xe jeep, Giả Hạo trợn trừng mắt, vô cùng kinh ngạc. Bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh Diệp Ninh cứu người đó! Diệp Ninh cứu người khác?! Hình ảnh này thật sự chẳng thua kém gì mặt trời mọc từ hướng Tây! Cố Phong vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm về hướng của Diệp Ninh, đầu óc chìm vào suy nghĩ. "Xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Các cô có bị gì không?" Tài xế lái chiếc xe đen hoảng sợ chạy đến trước mặt Diệp Ninh. Anh ấy nhìn thấy rất rõ ràng, nếu không phải cô gái béo này đột nhiên lao ra, hôm nay chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra. Diệp Ninh nhìn tài xế, xụ mặt xuống, vô cùng âm u. "Tôi cứ tưởng là anh lái máy bay chứ không phải đang lái xe!" Dù sao thì suýt chút nữa đã mất mạng, lời cô nói ra đương nhiên cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Tài xế vô cùng xấu hổ: "Tôi thật sự không ngờ sẽ có một đứa bé đột nhiên chạy đến." "Vậy anh cũng không biết đây là đang ở ngã tư đường sao? Tại sao mấy chiếc xe khác đều có thể dừng xe lại kịp, chỉ có mình anh là không? Nếu thật sự đụng trúng người khác, anh không phải chỉ hại một gia đình, mà là hai cái gia đình đó!" Diệp Ninh nổi giận đùng đùng chỉ trích, sau đó phủi bụi đất dính trên quần áo. Nhưng mà vừa mới nhúc nhích đã cảm giác khuỷu tay truyền đến cảm giác đau rát khó chịu, cô lập tức suýt xoa thành tiếng. Tài xế không dám hó hé tiếng nào, cũng phát hiện vết trầy trên tay cô. Toàn bộ làn da từ khuỷu tay đến cổ tay đều bị tróc ra, tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng mà chỉ nhìn thôi cũng đã đủ thấy đau rồi. "Cô bị thương rồi, hay là chúng ta đến bệnh viện khám đi được không?" Tài xế đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị truy cứu trách nhiệm, dù sao người phụ nữ vô cùng hung dữ ở trước mặt trông cũng không phải loại người dễ ở chung. Nhưng mà nếu so với việc ra mang người thì hiện tại đã coi như là kết quả tốt nhất rồi. Diệp Ninh nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay, sắc mặt càng xấu hơn. Thật đúng là đi ra ngoài mà quên coi ngày hoàng đạo mà. Đúng là xử lý miệng vết thương một chút sẽ tốt hơn, nhưng mà hôm nay lại là ngày đầu tiên cô đến đoàn văn công báo danh đi làm, nếu đi trễ thì chắc chắn không được. "Không cần, sau này anh lái xe nhớ cẩn thận một chút!" Lạnh lùng để lại một câu, sau đó nhe răng trợn mắt rời đi. Tài xế không ngờ cô lại rời đi một cách dễ dàng như thế, ánh mắt trở nên hiền hòa và áy náy hơn nhiều. Ông bà ta nói rất đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tuy rằng bề ngoài của người phụ nữ này không được tốt lắm, nhưng lại có một trái tim ấm áp tốt bụng. Diệp Ninh đi rồi, mấy người đứng nhiều chuyện cũng rời đi. Hai chiếc xe dừng ở hai bên cũng chậm rãi di chuyển, mãi đến phía sau vang lên tiếng kèn xe thúc giục, Cố Phong mới đột nhiên hoàn hồn. Khởi động xe, anh thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bóng người càng ngày càng xa của Diệp Ninh. "Liên trưởng Cố, cô ta bị thương đúng không?" Gương mặt Giả Hạo vô cùng phức tạp, tuy rằng bọn họ cách khá xa, nhưng lúc nãy khi rời đi Diệp Ninh rõ ràng có ôm lấy cánh tay trái, chắc chắn là đã bị thương rồi. Nhưng mà người phụ nữ này vừa không khóc cũng không nháo, không chỉ không đòi người nhà đứa bé kia trả ơn, thậm chí còn không truy cứu tên tài xế suýt đụng vào cô nữa chứ. Thật sự giống như cô cứu cô bé chỉ vì cô muốn cứu mà thôi. Giờ phút này Giả Hạo thật sự nghi ngờ, người phụ nữ này không phải là Diệp Ninh.