Vân có chút giật mình, nhưng cô ráng giữ bình tĩnh rồi nói với con :
- Bún nhìn lộn ah. Chắc khi thổi nến, ba Hoàng tắt điện nên hắt bóng.
Bé Bún nghe thế, liền lắc đầu :
- Thật mà mẹ. . ! Bún không nhìn lộn. Hai đứa đó còn có đôi mắt đỏ cứ nhìn em Nhóc rồi nhìn sang con.
- Ưh. . mẹ tin Bún ! Mẹ ở đây rồi sẽ không có đứa trẻ nào ở nữa đâu !
- Nhưng tụi nó là ai hả mẹ. Tại sao lại có đôi mắt màu đỏ? Lại còn giành cả bánh kem ?
Vân không biết phải giải thích cho con như thế nào bởi cô cũng không hiểu là vì sao mà bé Bún lại nhìn thấy. Rốt cuộc là chuyện gì ?
Không lâu sau ấy, trong vòng tay của mẹ bé Bún đã say giấc. Nhìn đồng hồ cũng khuya nhưng chưa thấy Hoàng lên, nghĩ anh ở phòng kế bên đọc sách nên cô không kêu. Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa cùng với tiếng của dì Hải :
- Chị đưa con Bún về phòng tôi cho nó ngủ!
- Cháu ngủ rồi má ah! Bữa nay để cháu ở với vợ chồng con nha. .
- Chị có dậy mở cửa không? Có thói ở đâu mà đáp trả với má chồng mất nết như vậy?
- Dạ. Má đợi con xíu. .
Vân đáp rồi đi ra mở cửa phòng, dì Hải đùng đùng đi vô ẵm cháu nội lên tay mình. Bé Bún thức giấc la khóc khiến cho cu Nhóc cũng giật mình mà khóc theo. Ở trên lầu ba, nghe tiếng con Khóc nên Hoàng chạy xuống. Anh nhìn má mình mà thở dài :
- Má để con Bún ngủ chung với tụi con một bữa không được sao ?
- Nó ngủ quen chỗ sẽ ngon giấc hơn. Cháu tôi tôi lo. .
- Má thiệt là. . ! Hồi tối xảy ra chuyện nên con bé còn hoảng sợ. Giờ má còn . .
Dì Hải bực tức, mặc kệ cho con trai nói, mặc kệ cháu nội khóc mà đưa bé Bún về phòng đóng cửa rầm rầm. .
Vân nhìn theo mà chẳng buồn nói lời nào. Ngay từ đầu dì Hải đã không ưng cô nên dù có cố gắng đến mấy cũng không khi nào mối quan hệ má chồng nàng dâu này sẽ tốt lên được.
-
Sáng sớm, sau khi gọi điện cho Diên là dì Hải lo chuẩn bị đồ để tới nhà thầy Tư mù. Dù không có hẹn trước nhưng dì vẫn tới bởi sự việc tối qua khiến cho dì rất lo lắng. Nhớ lại những lần trước đi cùng bà Phụng, ước hai người sẽ như ngày xưa nhưng lại không được như vậy, cách nói chuyện của bà Phụng như vẫn còn giữ những khoảng cách . .
Nhà thầy Tư lúc nào cũng có đông người tới coi , sau hồi giãi bày, dì Hải và Diên đã vô gặp được thầy Tư :
- Chuyện là như vậy đó thầy! Khi chém dao xong là con bé không khóc nữa, còn cu Nhóc thì nhàu nát cái bánh kem.
Thầy Tư gật đầu :
- Theo như chị kể lại thì chắc chắn có vong ma . Nhưng thầy bùa ngải trừ ma hiện đã về quê chữa bệnh. .
- Vậy. . vậy. . tôi phải làm sao?Mong thầy giúp cho. .
- Để tôi coi xem còn có cách nào giúp chị không. Nhưng. . Thường vong ma chỉ có thể vô khi đó là người nhà. .
Dì Hải thấy thế liền gấp gấp :
- Không lẽ là ông bà ông vải hả thầy? Nếu đúng như vậy thì không đến mức khiến cho cháu tôi hoảng sợ như thế chứ?
- Khó có mà lý giải. Tôi điều cần làm lúc này là yểm trạch. Tiếc là tôi không chuyên về vấn đề ấy. . Tạm thời chị cứ về làm lễ gia độ tổ tiên. Tôi sẽ hỏi thăm bạn bè cùng trong nghề coi có giúp được thì tôi sẽ điện báo. .
- Dạ. Cảm ơn thầy. .
Bớt lo lắng phần nào vì thầy Tư đã nhận lời giúp mình, dì Hải thở phào quay sang Diên :
- Con có coi tử vi không? Thầy Tư coi đúng lắm đó. Hồi trước dì và mẹ con tới coi. . Sự việc xảy ra đúng y chang ah.
Diên tròn mắt :
- Thiệt hả dì? Mẹ con cũng tới đây coi ạ?
- Ừ. Lúc ba con chưa gặp nạn và con. .
- Dạ. . Vậy nhờ thầy coi giùm con xem tương lai sẽ như thế nào với!
Diên đáp lời rồi hướng sang thầy Tư.
Vẫn là đảo bộ bài chín lần và rút ba lá như lần bà Phụng làm. Diên hồi hộp lắng nghe thầy Tư nói :
- Hình như đây có phải là người trong hình bữa trước đã coi tử vi rồi hay sao?
Dì Hải chợt nhớ ra. Có chuyện này mà dì cũng quên béng đi mất. Diên ngạc nhiên, cô vội hỏi :
- Ủa. . giờ con mới coi mà dì ? Thầy Tư nói vậy . .
Dì Hải ấp úng:
- À. . là bữa trước mẹ con có coi cho cả gia dình mà con bận học nên mang hình tới. .
Diên gật đầu rồi quay nhìn thầy Tư :
- Tử vi cuộc đời của con sao hả thầy?
- Trung vận và hậu vận không được tốt cho lắm. Có số cô quả!
Diên tái mét mặt, cô run run giọng :
- Không tốt và có số cô quả là sao hả thầy?
Thầy Tư cất lá bài đi rồi đáp :
- Lá tử vi và tấm hình của cô đã nói lên như vậy. Coi tử vi cũng chỉ đúng phần nào nào đó.
- Dạ. Cảm ơn ơn thầy Tư.
Sau hồi, dì Hải và Diên ra về. Người thì không khỏi nghĩ tới những gì thầy Tư đã nói, còn người thì lo mua lễ sửa soạn cúng độ gia tiên.
-
Nhận được điện của thầy Tư mù đã tìm được người yểm trạch tà ma nên sau khi Hoàng và ông Hải đến xưởng may là dì Hải sắp nấu xôi chè và trưng đèn cày ra mâm, nôn nóng nhìn đồng hồ .
Nghe tiếng chuông cửa, dì Hải vội chạy ra :
- Tôi bên thầy Tư . .
- Dạ. Mời thầy vô. Mọi thứ tôi chuẩn bi đầy đủ như thầy đã nói.
- Vậy chúng ta bắt đầu ngay thôi chị. Đúng 9giờ là phải hạ được nó xuống.
Nói đoạn, ông ta đưa cho dì Hải lưỡi sắt ba thanh dài cỡ gang tay và chỉ vào nền đất khoảng giữa hai cánh cửa :
- Chôn ở chỗ này là điểm tốt . Ma quỷ sẽ không thể vô trong quậy phá gia chủ. Chị cứ yên tâm.
- Dạ. Được vậy thì tôi hậu tạ. Nhưng là chỉ ma đường ma chợ thôi nha thầy. Còn người nhà thì. .
- Tất nhiên người nhà vẫn về được. . ! Chị coi bưng đồ ra ngoài cho tôi làm lễ. .
- Dạ tôi bưng ra liền!
Ở trên lầu, Vân nghe tiếng đào đất liền đi xuống coi có chuyện gì. Cùng lúc này, thầy pháp đang hạ lưỡi sắt ba thanh xuống , dì Hải đang nhìn chằm chặp vô đó bất giấc ngước lên thấy Vân , dì nói lớn :
- Chị làm ơn đi vô cho tôi nhờ. Vía chị hắc ám lại khéo lại hỏng việc của tôi bây giờ.
Vân quay bước đi vô trong mà buồn thườn thượt. Dì Hải mỗi ngày một khó chịu với đứa con dâu này.
Là do vía của Vân hắc ám hay do thầy pháp làm ẩu nên sau khi đã hạ chĩa ba thanh sắt xuống rồi mà lại phải đào lên. Thấy thế, dì Hải tức giận đi vô đứng dưới nhà mà nói lớn :
- Đồ hắc ám. Tôi biết ngay mà! Gì gì có mặt nó là hỏng bét. .