Sau cuộc gọi của tài xế Năm, Bà Phụng cũng nhận được tin báo từ bệnh viện, họ có được số của bà qua máy điện thoại của Vân từ lần gọi cuối cùng . Bà Mai khóc nghẹn run rẩy gọi cho chồng. Lúc này ông Tài đang ở mỏ dầu , nghe tin hai con của mình gặp nạn ông vội bàn giao công việc về gấp trong đêm nhưng nếu có về gấp thì cũng đến sáng mai mới vô lại thành phố được.
Tại bệnh viện, nhiều người tập trung trước phòng cửa cấp cứu nhốn nháo vì vụ việc ngẹt hơi này. Người thì thương cảm , người thì chê cười . .
Ngoại trừ Vân, thì những nạn nhân kia gia đình đều đã tới. Bà Mai khóc đến sưng cả mắt , thằng Dũng mới hồi cấp cứu hồi sáng vì đau ruột thừa giờ lại tới Diên. Nhìn con nằm đó mà chẳng thể làm gì. Tại sao lại cùng lúc lại xảy ra với các con của bà như vậy?
Dì Bảy sát bên sụt sùi :
- Con bé sẽ không sao đâu. Nhiều người lâm sàng rất lâu rồi tỉnh lại mà.
- Tội cho con nhỏ ! Ở nhà mãi không gì gì tới nhà đó là ra cơ sự này! Lại quen ai không quen chơi không chơi lại quen con nhà Xồm . .
Bà Mùi ở gần đó, nghe thấy nhắc tên , vội lại gần :
- Chị nói quen con nhà Xồm này thì sao?
- Con nhà chị . . cả khu này ai còn lạ gì chứ. . !
"- Hai người có thôi ngay không? Giờ là lúc mà đổ lỗi cho nhau nữa ?"
Ông Xồm lớn tiếng quát lên khiến cho đôi bên im bặt , không một ai nói gì thêm. Cùng lúc này, trong phòng cấp cứu vị bác sĩ bước ra :
- Kích tim lần này nếu sau vài giờ đồng hồ. Có thể tỉnh lại và cũng có thể là không! Mọi người nên chuẩn bị tâm lý.
Ông Xồm run giọng :
- Không còn. . cách nào nữa sao bác sĩ?
- Chúng tôi đã gắng hết sức nhưng không thể. . Rất xin lỗi ! Bây giờ gia đình có thể vô trong gặp người thân của mình. .
Nói rồi, vị bác sĩ vội bước đi . .
Đi vô trong, vợ chồng ông Xồm chạy tới ôm lấy Đức mà gào khóc:
- Có ai như con không hả trời? Được chiều quen thói nên hoá khùng phải không?
Còn phía bên này, bà Mai nắm lấy tay con gái, gục xuống :
- Sao lại ra nông nỗi này hả con?Dậy má biểu! Có nghe má nói không hả? Dậy má biểu mau. .
Dì Bảy đứng kế bên kìm lòng không được, nước mắt rơi lã chã :
- Tỉnh lại đi con! Tỉnh lại về với má và dì. .
Bất giác chạm vô chiếc vòng màu đỏ mà Cô Đồng đã đưa . Bà Mai ngước lên nói trong tiếng khóc nghẹn:
- Vậy là ma nó theo về nhà bắt con em thật rồi chị !
- Nghĩ tới miếng vải trắng nhau nhúm vắt ngang nệm xe là chị nổi da gà rồi . Sớm nay Cô Đồng có gọi nghe giọng chị thấy lạ. Với lại Cô đồng ít trực tiếp đến nhà ai khi không có việc quan trọng đâu. .
- Chị Bảy nói thế có khi nào Cô Đồng phát hiện ra gì không?
Dì Bảy gật đầu :
- Chị nghĩ là có ! Để lát chị ghé qua Cô hỏi coi sao.
-
Đi xe hơn 40 cây số, bà Phụng cũng đã tới bệnh viện Tâm Phúc. Tài xế Năm thấy bà , anh vội chaỵ lại :
- Chị . Cháu Vân ở trỏng. . Chị vô liền đi!
Không đáp lời , bà Phụng nhanh chóng chạy về hướng có phòng cấp cứu - ôm lấy con mà khóc nức nở. Vân với khuôn mặt xanh ngắt nằm đấy như không có nhịp thở. Một hồi rất lâu như thế, bà Phụng ngó kiếm giường của Diên nằm với ánh mắt hiện lên đầy căm hận . .
-
Dì Bảy chạy xe vun vút trên đường, cũng đã khuya nhưng dì cần phải tới điện Cô Đồng . Sau khi nghe xong dì Bảy nói, Cô Đồng mở lời :
- Không tránh được số miệnh. Vì con nhỏ không mang vòng bên mình nên Cô chẳng thể giúp được nhưng chắc chắn vong ma này đã hiện hình nên sợ hãi mà chịu đeo vong lại .
Dì Bảy buồn bã :
- Bây giờ phải làm sao đây? Lạy Cô ! Liệu vong đó có làm gì thằng Dũng không? Con thấy lo cho gia đình ấy. .
- Cô cũng không biết nữa. . Buộc phải tới gặp thầy Ba , hi vọng thầy sẽ giúp. .
Dứt lời, cô Đồng vô điện thờ lấy cặp lược gương bữa trước cho vô giỏ mang đi. Một lần nữa, Cô đến gặp thầy Ba. . Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại rung , Cô Đồng gấp gáp nghe :
- Tôi. . tôi nghe . . thầy. . thầy Ba !
- Xảy ra chuyện rồi phải không? Cô Đồng mau mang đồ bữa trước tới nhà tôi liền nghen ! chúng ta cần bàn gấp.
- Dạ. . Có chuyện rồi! Tôi tới liền. .
Dì Bảy và Cô Đồng đi liền ngay sau đấy. Trời về khuya, qua gốc thị có tiếng cót két đưa võng vang lên nghe rõ mồn một . . Dì Bảy rùng mình , toàn thân lạnh toát có cảm giác ai đó đang núp trên cây mà nhìn xuống. Nhưng cũng cũng có cảm nhận ai đó lại ngay sau lưng thổi mà hơi lạnh vô. .
Tới ngã ba một đường về hẻm nhà , tính rẽ về nhưng nghĩ sao dì lại quay lại chạy theo Cô Đồng để cùng đến nhà thầy Ba.
Đặt cặp lược gương nứt xuống, thầy Ba lên tiếng :
- Trường hợp này còn một cách cuối cùng nhưng. .
Cô Đồng lo lắng :
- Liệu có được không thưa thầy? Tôi khẳng định là mình soi thấy vong theo nhưng lại bị đánh lạc hướng nên. .
- Biết nói thế nào đây! Vong này như được sự đồng ý của gia chủ nên mới có thể vô nhà chị Mai .
Cô Đồng ngạc nhiên:
- Ý của thầy là . . tổ tiên . . đồng ý cho vong đó vô nhà. . ?
- Đúng vậy! Giờ như vầu rồi thì buộc phải thử. . Tôi đã chuẩn bị mọi thứ cho lần " Đánh đồng thiếp " này . Nhưng sự cần trợ giúp của Cô đồng.
- Đánh Đồng Thiếp ? Sự trợ giúp của tôi ?
Thầy Ba gật đầu rồi đi vô trong . Còn lại hai người , dì Bảy khẽ hỏi :
- Lạy Cô - "Đánh đồng thiếp" là gì vậy?
- Là đẩy hồn rời khỏi xác rồi sau đó gọi về nhập lại nhưng nếu không cẩn thận sẽ gọi lộn cũng như nhập xác lộn!
Dì Bảy tròn mắt :
- Nghe mà con không tin nổi! Có thể làm được sao?
- À. . cũng không hẳn là vậy. ! Chị Bảy uống miếng nước nha!
Vẻ như biết mình lỡ lời nên Cô Đồng vội đưa ly nước trà cho dì Bảy rồi không nhắc tới bất kì một điều gì nữa. .