Chạm vô ba lá bài một hồi, Thầy Tư mù lên tiếng :
- Theo như lá bài này thì chị và mệnh của chồng khá hợp nhau. Nhưng lạ là trong một lá bài có một chỗ ngắt quãng khiến cho hai người tạm thời xa cách. Và điều đó khiến cho tiền đồ trở nên suy giảm.
Bà Phụng hốt hoảng :
- Là. . là cũng không tốt sao thầy? Liệu có cách nào giúp vợ chồng con được không? Xa cách rồi tiền đồ giảm sút. . Con thật sự lo lắng. .
- Trên những lá bài hiện lên là như vậy. Nhưng coi tử vi thì không hẳn là đã đúng. Cho nên chị đừng quá lo lắng.
- Chỗ ngắt quãng đó là nguyên nhân gì. . Thầy có thể coi giùm con.
- Lá bài thể hiện ngắt quãng không rõ nguyên nhân . Trước mắt làm lễ hoá âm. Âm yên ổn , dương yên ổn , tâm an thì mới không rối trí.
- Dạ. . mong là không có chuyện gì thầy ah. .
- Chị để laị số điện thoại, có gì thì tôi sẽ gọi.
- Dạ.
Ghi lại số máy để lại cho thầy Tư, dì Hải cùng bà Phụng ra về liền sau ấy. Ghé vô mua trước những lễ vật cần thiết cho ngày mai giúp bạn, dì Phụng thấy áy náy về quyết định hủy lời hứa của mình. . Không hiểu khi ấy bản thân đã suy nghĩ gì nữa. ? Dì thấy tội nghiệp cho mẹ con của bà Phụng. Nhỡ nếu những lời của thầy Tư mù mà đúng thì. . ! Với lại Vân bị chị cùng cha khác mẹ dụ chứ con nhỏ đâu có hư hỏng. Có lẽ dì sẽ cân nhắc lại . .
-
Khi hai người phụ nữ ra về rồi, thầy Tư mù vội kêu đứa cháu tìm trong danh bạ điện thoại tìm số của người bạn. Sau hồi chuông đổ, bên kia bắt máy :
- Anh Tư hả? Tính cuối tuần rồi qua anh mà kẹt công chuyện quá. .
- Ai cũng bận rộn cả mà. Anh làm dùm tôi một bùa xua đuổi tà ma, mong bình an nhen. Khách của tôi cần gấp lắm.
- Anh Tư nói vị khách tối nay ở tại nhà anh nghen. . Bùa này phải làm ban tối. Khi ấy tôi sẽ viết thêm " Chú ni hồng" và đích thân đưa cho thì mới hiệu nghiệm. Vì là cần gấp với chỗ anh em nên mới vậy ah. Chứ người khác là buộc tới điện của tôi rồi.
- Cảm ơn anh. Tôi sẽ báo lại với họ liền.
-
Cúp điện thoại từ người bạn tên Tư, thầy bùa ngải đi vô trong gian phòng có nhiều hình nộm người bằng rơm. Ôn coi lại 4 hình nộm đang cắm trêm mình nhiều cây kim may. Riêng một hình nộm mà bà Xồm hấp tấp thêm một cây kim nữa vào phần đầu , với cây kim này ông không dám lấy ra. Chưa bao giờ có vị khách nào có hành động như vậy cả. Để cắm được những cây kim ấy xuống đâu phải chỗ nào cũng được tùy ý. Thở dài, thầy bùa ngải nhìn sang thau nước" Thánh " bên cạnh . Vết đốm đen đang loang dần . .
Ông ta gật đầu rồi ngồi xuống kế đó bắt đâù lá làm lá bùa xua đuổi tà ma . .
-
Sáng hôm sau trước khi Diên tới trường , bà Phụng lấy ra lá bùa đã gói gém cẩn thận đưa cho cô rồi nói :
- Bữa qua mẹ mới xin được bùa bình an cho gia đình ta. Con hãy giữ bên mình nghen.
Lần này khác với khi bà Mai cũng đưa cho Diên một vòng tay nói là may mắn . Cô nhận lấy và hỏi :
- Con để trong giỏ xách được không mẹ?
- Cái đó con khi ra ngoài con mang. Để trong giỏ xách hay túi áo quần đều được .
- Dạ. Con đi học đây mẹ.
Đợi con gái đi khỏi là bà Phụng vội đi lên lầu. Còn lá bùa nữa, thầy có dặn bỏ vào gối đầu của Vân và tuyệt đối không được để cô biết. Tháo lớp áo bên ngoài, tới lớp ruột bông trắng, bà Phụng rạch một đường , giấu lá bùa vô đó rồi may lại cho không lộ đường chỉ.
-
Nghĩ là làm, tối ngày hôm sau trong bữa cơm, dì Hải mở đầu câu chuyện với con trai :
- Hoàng này! Má suy nghĩ rồi . Coi như là má chưa có nói gì với con nha. Lời hứa đó sẽ thực hiện khi con Vân học xong.
- Má thiệt là. . ! Xoay con như chong chóng vậy chứ?
- Má nói nghiêm túc đó. Má không chấp nhận ai là dâu ngoài con Vân.
Nghe má nói vậy, Hoàng buông chén cơm xuống :
- Nhỡ con có người thương rồi thì sao hả má?
- Má không muốn nói nhiều tới chuyện này . Đừng có cãi lời má.
Thấy vợ và con trai nói qua lại, ông Hải cắt lời :
- Chuyện đó để nói sau. Cả ngày có giờ cơm là quây quần. . Bà để cho con nó ăn xong rồi muốn nói gì hẵng nói. .
- Tôi có nặng lời gì đâu mà ông như vậy. Lời hứa làm sui gia với nhà Tài Phụng thì ông còn lạ gì.
- Haiz. . Là người lớn mình thôi. Còn tụi nhỏ giờ có như ngày xưa đâu mà ép duyên.
Nghe tới đây, đặt chén cơm xuống cái rầm dì Hải đứng dậy nổi quạo :
- Lại được cả ông nữa. .
Tôi quyết như vậy rồi. Hai người tính sao thì tính.
Nói xong dì Hải bỏ lên nhà trên. Chẳng còn tâm trạng mà ăn uống , Hoàng nhìn sang ông Hải :
- Con thấy mệt. Con lên phòng trước nha .
- Ngồi ăn cho xong bữa rồi lên. .
- Con ăn không vô ba ah.
Hoàng đáp lời rồi chạy vụt lên phòng.
Anh thấy má thật khó hiểu. Lúc thế này lúc thế khác. Còn người tên Vân kia thì sao? Chán nản vì công việc đang bù đầu cho kịp hợp đồng. Lúc này anh muốn uống thứ gì đó có hơi men quá. Nhấc điện thoại tìm danh bạ , lướt qua rồi nhưng quay lại, Hoàng ấn nút gọi cho Vân :
- Anh Hoàng ạ. .
- Mình đi dạo chút đi. Tôi buồn quá. .
- Anh không sao chứ? . .
- Gần tới nhà tôi điện nghen. .
- Dạ. .
Hoàng tắt máy rồi mặc nguyên quần soọc áo thun mà đi ra ngoài. Xuống phòng khách, thấy ba ở đó anh mở lời :
- Con đi công chuyện về trễ. Ba với má đừng chờ cửa con nha.
- Uh. Chớ có về khuya quá.
- Dạ.
Ngay sau đó, Hoàng nổ máy cho xe chạy. Dù quãng đường hơn 40 cây số thì cũng nhanh chóng anh đã tới đầu hẻm nhà Vân .
- Anh Hoàng sao lại muốn tôi đi dạo cùng ?
- Tôi cũng không hiểu nữa! Bộ tôi đã làm phiền Vân phải không?
- Dạ. Không. . tại tôi ngạc nhiên thôi. .
- Vậy lên xe đi!
Vân gật gật rồi lên ghế trước. Chiếc xe từ từ chuyển bánh bỏ lại phía sau ánh mắt của người đàn ông tên Toản đầy căm ghét . .
Xe dừng lại vẫn là quán ăn lần trước. Nơi mà Vân đã bắt đầu cho kế hoạch của mình. Nhưng hôm nay thì cô lại không chuẩn bị được gì.
- Vân nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
Giọng nói của Hoàng sat bên khiến cho cô giật mình mà ấp úng :
- Tôi. . tôi nhớ tới bữa anh xỉn. .
- Nhắc lại tôi thấy quê ah! Nào cụng ly! Zô. .
Hoàng và Vân cùng đưa ly lên chúc tụng. Cụng ly đâu cần vì ngày gì. Họ vừa uống vừa trò chuyện như những người bạn thực thụ. Xế cuộc nhậu cũng là lúc quán ăn dần thưa khách, có chút hơi men, Hoàng thấy khó chịu trong người quá! Không chủ ý, anh nắm lấy tay Vân :
- Tôi. . hư quá. . lúc này sao lại như vậy chứ. .
- Anh. .
- Mình tới khách sạn bữa trước được không?
Vân nóng bừng mặt, cô cúi thấp xuống :
- Dạ. .
Chỉ đợi có vậy, đôi mắt hằn rõ tia máu đỏ nhìn cô như muốn chiếm đoạt ngay lúc này, Hoàng vội kéo Vân đứng dây. . Xe hơi lại gửi ở quán và hai người họ kêu taxi nhanh chóng đi tới nơi cần đến. Không còn phải dùng đến mưu kế , Vân tự cười với bản thân là ông trời đang giúp cô thật sự. .
Cả hai không còn ngại ngùng khi thấy cơ thể của nhau nữa, Hoàng như một con thú bị bỏ đói lao vào Vân mà ngấu nghiến. .