Buổi chiều Sở Dung không có việc gì làm nên cô không muốn tiếp tục ở trong phòng khách, cô hỏi nhân viên công tác rằng mình có thể đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi không, nhân viên công tác cười ngọt ngào: "Ngài cứ tự nhiên." Hơn nữa còn lặp lại vài lần.
Không biết tại sao, Sở Dung cảm thấy giọng điệu của nhân viên công tác hình như rất sợ cô, cô có chút không quen với thái độ nơm nớp lo sợ này của nhân viên công tác nhưng cũng chỉ có thể cười nhẹ không nói ra.
Ngày mai bạn nhỏ Phó Niên sẽ đến trường, Sở Dung rất chu đáo đặt vé công viên giải trí và khu trò chơi điện tử cho cậu, dự định trước cuối kỳ dẫn cậu đi chơi vui vẻ một chút.
Vẻ mặt Phó Niên bình tĩnh bày tỏ sự cảm ơn của mình, không khó để nhận ra cậu không có bất kỳ hứng thú nào đối với công viên giải trí gì đó. Ngược lại Phó Dư hào hứng hơn nhiều so với Phó Niên, ngay cả đồ ăn nhẹ của buổi chiều cũng không muốn ăn nữa, muốn nhanh chóng ra ngoài chơi.
Sở Dung rất hài lòng với sự hưởng ứng của Phó Dư, cô không khỏi suy nghĩ hai anh em chỉ kém nhau hai tuổi thế mà đã khác nhau đến vậy rồi, cũng không biết Phó Niên có phải già dặn hơn một chút so với bạn cùng tuổi trong trường hay không.
Sau khi thay quần áo mới, Sở Dung còn chuẩn bị hai túi xách nhỏ cho Phó Niên và Phó Dư đeo, bên trong có hai bình nước cùng loại với chiếc túi xách, bên trong đựng nước ô mai chua ngọt, lát nữa khát thì có thể uống.
"Con của mẹ đáng yêu quá đi!" Sở Dung trang điểm cho hai cậu bé giống như hai con búp bê tinh xảo, cô ôm mặt kinh ngạc, không hổ là con của Phó Như Hối! Đây chính là gen di truyền hoàn hảo sao?
Phó Dư rất thích bình nước nhỏ do Sở Dung chuẩn bị, vì nắp bình là một cái đầu cá mập nhỏ đáng yêu, đẩy miệng cá mập nhỏ thì lộ ra ống hút, Phó Dư thích cá.
Phó Niên không hẳn muốn đeo bình nước trẻ em nhưng đeo cũng không sao cho nên cậu cũng không tỏ ra thích thú nhưng cũng không từ chối Sở Dung.
"Niên Niên, con muốn đi công viên giải trí hay khu trò chơi điện tử trước?" Vì đang quay chương trình, Sở Dung không để Lý Chí Triệu lái xe, cô cầm chìa khóa xe tự mình ngồi vào ghế lái, nhìn Phó Niên qua gương chiếu hậu hỏi.
Phó Niên và Phó Dư ngồi ở ghế sau xe: "Sao cũng được ạ."
Phó Dư giơ tay nhỏ lên: "Công viên giải trí! Công viên giải trí!"
Sở Dung ra hiệu đồng ý, nhấn ga phóng đi.
"Mẹ ơi thì ra mẹ còn biết lái xe ạ?"
"Đương nhiên." Sở Dung đắc ý nói, nhớ năm đó cô vừa tròn mười tám tuổi đã học lái xe, lần đầu đã lấy được bằng lái xe, đi xe được mấy năm rồi, chỉ là cho tới bây giờ chưa từng lái xe sang như này của nhà họ Phó mà thôi.
Phó Niên trầm ngâm nhìn Sở Dung rồi chỉ máy quay đặt trong xe: "Ở đây mà cũng muốn quay sao?"
Sở Dung ừ một tiếng: "Nhân viên công tác không ngồi được, lát nữa mới có thể nhìn thấy. Niên Niên không thích sao?"
Phó Niên nhìn chằm chằm vào ống kính có chút phản quang vài giây, sau đó mới chậm rãi quay đi: "Không có."
[Ánh mắt của Boss Niên — Toang rồi, là cảm giác rung động. ]
[Bạn lại bị phạt nữa rồi. ]
[Boss Niên mới sáu tuổi luôn lộ ra một loại cảm giác thâm thúy cao quý... ]
[Loại người như Sở Dung thật sự có thể sinh ra đứa trẻ như vậy sao? Nhìn cô ta còn không thông minh bằng con trai lớn. ]
[Sở Dung thì sao? Người ta xinh đẹp lại dịu dàng, dạy dỗ được đứa trẻ vừa ngoan vừa đẹp trai, chỉ biết lên mạng gõ bàn phím ghen ăn tức ở mới là cả đời cũng không thể dạy dỗ được đứa trẻ tốt như vậy. ]
[Con trai lớn người ta rõ ràng là hướng bố, con trai nhỏ mềm mại đáng yêu như vậy cũng rất giống Sở Dung có được không?]
Sở Dung theo định vị tìm một công viên giải trí gần nhà nhất, công viên giải trí này còn rất lớn, hình như mới được sửa sang lại, tổng thể đều hoàn toàn mới.