Đó chính là Tằng Thiến đang ngồi trên bàn ăn uống thỏa thích.
Thím Vân lúng túng đứng một bên, Tằng Thiến không coi ai ra gì một mình hưởng thụ hết năm món mặn hai món canh trên bàn, ăn uống vô cùng tự nhiên thoải mái.
Không chỉ Sở Dung, khi Phó Niên và Phó Dư nhìn thấy Tằng Thiến cũng bắt đầu run rẩy.
Nếu Sở Dung là bạo quân thì Tằng Thiến chính là tay sai của bạo quân. Hầu hết mệnh lệnh của Sở Dung đều do Tằng Thiến thực hiện, đối với Sở Dung mà nói cô ta còn hữu dụng hơn Ngô Xán, thậm chí nhiều khi cô ta còn là người đề xuất chủ ý cho Sở Dung. Sở Dung ngu xuẩn lại không có chính kiến nên hầu như Tằng Thiến đưa ra đề xuất gì cô ta cũng đều nghe theo.
Có thể nói Tằng Thiến là người dẫn lối cho Sở Dung bước lên con đường sai lầm. Nhờ có cô ta mà Sở Dung mới càng đi càng xa và không thể quay đầu.
Vỗ nhẹ đầu hai bánh bao nhỏ đang run rẩy, Sở Dung thì thầm một câu "Đừng sợ." rồi sải bước đến chỗ Tăng Thiến.
"Cô đang làm gì?" Sở Dung bình tĩnh hỏi.
Tằng Thiến đã sớm biết Sở Dung đến, nhưng cô ta không sợ. Trước lời chất vấn của Sở Dung, cô ta cắn đũa cười khanh khách: "Phu nhân đến rồi à. Cả ngày hôm qua em không ăn cơm, khi trở về lại không có ai chuẩn bị cơm tối làm em đói chết mất. Phu nhân tốt với em nhất, chẳng lẽ lại không cho em ăn cơm?"
Giọng cô ta ngọt phát ngấy, như là cố ý làm nũng.
Cô ta dường như coi mình là em gái của Sở Dung, đang tìm kiếm sự ưu ái của chị gái.
Nguyên chủ Sở Dung rất thích dáng vẻ này của Tằng Thiến, cô ta thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Tằng Thiến không mất tiền nói cho cô ta nghe miễn phí. Nguyên chủ phát điên tìm kiếm khoái cảm từ việc tra tấn Phó Niên Phó Dư, đồng thời cũng cực kỳ hưởng thụ Tằng Thiến nịnh nọt.
Đôi lúc Sở Dung còn tưởng rằng nguyên chủ mắc bệnh thần kinh.
Nếu không tại sao cô ta không nhìn thấy sự khinh miệt và ác ý không thèm che giấu trong mắt Tằng Thiến?
Chiêu này của Tằng Thiên tuyệt đối bách phát bách trúng, khi nào cô ta muốn làm chuyện gì khác thường thì chỉ cần ngọt ngào nũng nịu với nguyên chủ vài câu, dù không phải lời nói tình cảm gì cũng có thể dỗ dành nguyên chủ nở ruột nở gan.
Nhưng Sở Dung bây giờ không ăn nổi dáng vẻ này của cô ta.
Cô đã từng gặp rất nhiều người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, họ còn đẳng cấp hơn cả Tằng Thiến. Cho nên trong mắt Sở Dung kỹ thuật diễn vụng về của Tằng Thiến còn chẳng bằng một sinh viên kém cỏi của khoa diễn xuất.
Lời ngon tiếng ngọt của Tằng Thiến không phải là đường, mà là thuốc độc trộn với mật.
"Cả ngày hôm qua không ăn cơm." Sở Dung nhẹ nhàng lặp lại: "Không có ai chuẩn bị bữa tối. Mười một giờ trưa hôm nay đói quá nên đến ăn đồ ăn trên bàn à?"
Tằng Thiến ậm ừ hai tiếng: "Đúng vậy, hôm qua thím Vân đi ngủ sớm quá nha, em gọi mãi mà bà ta không dậy."
Thím Vân đứng một bên giận mà không dám nói gì. Bà là đầu bếp nhà họ Phó, được Phó tiên sinh thuê về nấu cơm cho gia đình chứ không phải nấu cơm cho Tằng Thiến! Hôm qua Tằng Thiến hơn mười một giờ đêm mới về đòi ăn, bà bị làm phiền mãi thành quen nên không muốn phản ứng với cô ta.
Bây giờ Tằng Thiến lại cố ý cáo trạng với phu nhân, phu nhân vốn đối đãi với Tằng Thiến như em gái ruột, không biết sẽ phạt bà ấy như thế nào đây?
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Sở Dung cười khẽ hai tiếng.
"Tôi hỏi cô, cô tên là gì?" Sở Dung nghiêm túc hỏi.
Tằng Thiến không hiểu lắm nhưng vẫn cười theo đáp lời: "Phu nhân, em là Tằng Thiến nha, Có phải phu nhân bị chọc giận đến điên luôn rồi không?"
"Vậy đây là nơi nào?" Sở Dung hỏi tiếp, khuôn mặt không có chút ý cười nào.
"Đây là, đây là biệt thự Hương Sơn nha. . ." Tằng Tiến theo bản năng đứng dậy khỏi ghế. Khi trả lời câu hỏi này của Sở Dung, Tằng Thiến đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Đúng vậy, đây là biệt thự Hương Sơn, cô ta vẫn luôn mơ ước được trở thành nữ chủ nhân của nơi này!