Không phải chuyện gì to tát nên Sở Dung không muốn cô gái này phải đền bù gì cho mình, giờ bạn của cô ấy cũng đến, Sở Dung chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
"Tôi thật sự không sao, con trai tôi vẫn còn đang chờ nên tôi phải nhanh chóng về với bọn chúng."
Hai mắt Tra Hỉ mở to: "Hả? Chị còn trẻ vậy mà đã có con rồi sao?"
Sở Dung cười gượng: "Ừ."
"Vậy chúng tôi không dám chậm trễ thời gian của cô nữa. Thế này đi, cô cho chúng tôi thông tin liên lạc, chúng tôi sẽ chuyển tiền quần áo cho cô." Người bạn của Tra Hỉ nói. Giọng của cô gái này rất êm tai, giống như giọng của người dẫn chương trình trên tivi, vừa dịu dàng ngọt ngào vừa rõ ràng câu chữ.
Sở Dung nhìn cô gái này, dáng người cao gầy, mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, nhìn còn trẻ mà khí chất lại vô cùng hiền từ thân thiết.
"Được." Sở Dung muốn đi nên đáp ứng, bằng không cô gái tên Tra Hỉ này sẽ nói xin lỗi cô đến đêm mất.
Cô mở WeChat và kết bạn với hai người họ: "Tôi họ Sở."
"Sở tiểu thư. Cô lưu tên tôi là Hách Hàn Vân là được. Hách trong tai đỏ, Hàn Vân trong 'Mây lạnh sao sáng khóa trời xanh'." Hách Hàn Vân mỉm cười, chậm rãi giới thiệu tên mình.
Khi Sở Dung quay trở lại phòng riêng, sắc mặt của cô không tốt lắm. Phó Niên vốn định hỏi cô đã làm gì mà đi lâu thế nhưng nhìn thấy vết bẩn trên người Sở Dung, cậu nuốt những lời muốn nói xuống và hỏi: "Dì làm sao vậy?"
Sở Dung nhìn Phó Niên và Phó Dư không biết gì mà thở dài: "Không sao, chắc là chín rồi đấy, ăn thôi."
Cô bước tới vớt những miếng thịt đang sôi trong nồi, lần lượt chia vào bát Phó Niên và Phó Dư, sau đó ngơ ngác nhìn nồi lẩu đang bốc hơi nghi ngút.
Phó Dư vừa ăn vừa hà hơi vì nóng, nhưng thực sự rất ngon!
Phó Niên không vội, đợi tôm viên nguội rồi mới cho vào miệng, dù không ngon bằng tôm tươi nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Cậu quan sát Sở Dung xuyên qua màn hơi nước mù mịt, vừa rồi cô còn vui vẻ vì được ăn đồ ăn yêu thích mà từ khi ra ngoài về tâm tình đã sa sút rất nhiều, thậm chí còn chả ăn miếng nào.
Phó Niên do dự một lát rồi nói: "Dì không đói à?"
Sở Dung đang ngây ngốc buột miệng nói: "Con trai à, người mẹ định mệnh của con đến rồi kìa."
Phó Niên: ". . ."
Sở Dung đang nói gì vậy?
Tự khen ngợi bản thân sao?
Sở Dung lấy lại tinh thần, nhìn Phó Niên với vẻ mặt một lời khó nói hết và thở dài: "Mẹ biết ngày ngày kiểu gì cũng sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy."
Phó Niên nhìn Sở Dung một lúc lâu mới rời ánh mắt, gắp một viên tôm nữa đưa vào miệng, quên đi, cậu không hiểu nổi thế giới của người lớn.
Sở Dung than ngắn hở dài một hồi và đưa ra kết luận: nữ chính sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, cô có lo lắng cũng vô dụng, rồi ưu sầu gắp mấy miếng thịt lớn bỏ vào miệng. Đến khi ăn no, cô mới đặt đũa xuống và nói với hai đứa nhỏ cũng đang no căng bụng: "Về nhà thôi."
Không may, đúng lúc này Phó Như Hối gọi điện thoại đến.
Vẫn là cuộc gọi video, hôm nay Phó Như Hối chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai nút trên cùng không cài để lộ xương quai xanh và một mảng da màu đồng trước ngực.
"Chào buổi trưa, Phó tổng."
Sở Dung xem đồng hồ, bây giờ là sáu giờ rưỡi chiều, nên ở bên Phó Như Hối chắc là khoảng mười một giờ trưa.
Hai ngày nay Phó Như Hối có thói quen gọi điện cho Sở Dung vào giờ nghỉ trưa, tổng số cuộc gọi kể từ khi kết hôn đến nay có lẽ còn không nhiều bằng hai ngày qua.
Phó Như Hối thấy cô không ở nhà nên thuận miệng hỏi: "Em đang ở đâu vậy?"
"Ra ngoài ăn cơm." Sở Dung thật thà trả lời: "Với Niên Niên và Tiểu Ngư."
Phó Niên và Phó Dư bị nhắc tên đều ngẩng đầu.
"Mẹ ơi, là bố sao?" Phó Dư đỡ bụng, ngẩng đầu hỏi.
Sở Dung gật đầu, chuyển camera đến chỗ Phó Niên và Phó Dư.
Không phải chuyện gì to tát nên Sở Dung không muốn cô gái này phải đền bù gì cho mình, giờ bạn của cô ấy cũng đến, Sở Dung chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.
"Tôi thật sự không sao, con trai tôi vẫn còn đang chờ nên tôi phải nhanh chóng về với bọn chúng."
Hai mắt Tra Hỉ mở to: "Hả? Chị còn trẻ vậy mà đã có con rồi sao?"
Sở Dung cười gượng: "Ừ."
"Vậy chúng tôi không dám chậm trễ thời gian của cô nữa. Thế này đi, cô cho chúng tôi thông tin liên lạc, chúng tôi sẽ chuyển tiền quần áo cho cô." Người bạn của Tra Hỉ nói. Giọng của cô gái này rất êm tai, giống như giọng của người dẫn chương trình trên tivi, vừa dịu dàng ngọt ngào vừa rõ ràng câu chữ.
Sở Dung nhìn cô gái này, dáng người cao gầy, mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, nhìn còn trẻ mà khí chất lại vô cùng hiền từ thân thiết.
"Được." Sở Dung muốn đi nên đáp ứng, bằng không cô gái tên Tra Hỉ này sẽ nói xin lỗi cô đến đêm mất.
Cô mở WeChat và kết bạn với hai người họ: "Tôi họ Sở."
"Sở tiểu thư. Cô lưu tên tôi là Hách Hàn Vân là được. Hách trong tai đỏ, Hàn Vân trong 'Mây lạnh sao sáng khóa trời xanh'." Hách Hàn Vân mỉm cười, chậm rãi giới thiệu tên mình.
Khi Sở Dung quay trở lại phòng riêng, sắc mặt của cô không tốt lắm. Phó Niên vốn định hỏi cô đã làm gì mà đi lâu thế nhưng nhìn thấy vết bẩn trên người Sở Dung, cậu nuốt những lời muốn nói xuống và hỏi: "Dì làm sao vậy?"
Sở Dung nhìn Phó Niên và Phó Dư không biết gì mà thở dài: "Không sao, chắc là chín rồi đấy, ăn thôi."
Cô bước tới vớt những miếng thịt đang sôi trong nồi, lần lượt chia vào bát Phó Niên và Phó Dư, sau đó ngơ ngác nhìn nồi lẩu đang bốc hơi nghi ngút.
Phó Dư vừa ăn vừa hà hơi vì nóng, nhưng thực sự rất ngon!
Phó Niên không vội, đợi tôm viên nguội rồi mới cho vào miệng, dù không ngon bằng tôm tươi nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Cậu quan sát Sở Dung xuyên qua màn hơi nước mù mịt, vừa rồi cô còn vui vẻ vì được ăn đồ ăn yêu thích mà từ khi ra ngoài về tâm tình đã sa sút rất nhiều, thậm chí còn chả ăn miếng nào.
Phó Niên do dự một lát rồi nói: "Dì không đói à?"
Sở Dung đang ngây ngốc buột miệng nói: "Con trai à, người mẹ định mệnh của con đến rồi kìa."
Phó Niên: ". . ."
Sở Dung đang nói gì vậy?
Tự khen ngợi bản thân sao?
Sở Dung lấy lại tinh thần, nhìn Phó Niên với vẻ mặt một lời khó nói hết và thở dài: "Mẹ biết ngày ngày kiểu gì cũng sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy."
Phó Niên nhìn Sở Dung một lúc lâu mới rời ánh mắt, gắp một viên tôm nữa đưa vào miệng, quên đi, cậu không hiểu nổi thế giới của người lớn.
Sở Dung than ngắn hở dài một hồi và đưa ra kết luận: nữ chính sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, cô có lo lắng cũng vô dụng, rồi ưu sầu gắp mấy miếng thịt lớn bỏ vào miệng. Đến khi ăn no, cô mới đặt đũa xuống và nói với hai đứa nhỏ cũng đang no căng bụng: "Về nhà thôi."
Không may, đúng lúc này Phó Như Hối gọi điện thoại đến.
Vẫn là cuộc gọi video, hôm nay Phó Như Hối chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, hai nút trên cùng không cài để lộ xương quai xanh và một mảng da màu đồng trước ngực.
"Chào buổi trưa, Phó tổng."
Sở Dung xem đồng hồ, bây giờ là sáu giờ rưỡi chiều, nên ở bên Phó Như Hối chắc là khoảng mười một giờ trưa.
Hai ngày nay Phó Như Hối có thói quen gọi điện cho Sở Dung vào giờ nghỉ trưa, tổng số cuộc gọi kể từ khi kết hôn đến nay có lẽ còn không nhiều bằng hai ngày qua.
Phó Như Hối thấy cô không ở nhà nên thuận miệng hỏi: "Em đang ở đâu vậy?"
"Ra ngoài ăn cơm." Sở Dung thật thà trả lời: "Với Niên Niên và Tiểu Ngư."
Phó Niên và Phó Dư bị nhắc tên đều ngẩng đầu.
"Mẹ ơi, là bố sao?" Phó Dư đỡ bụng, ngẩng đầu hỏi.
Sở Dung gật đầu, chuyển camera đến chỗ Phó Niên và Phó Dư.