Phó Niên bình tĩnh đáp một tiếng.
Sở Dung không nhịn được hung hăng xoa xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu bé: "Con dậy từ khi nào? Sao không gọi mẹ dậy?"
Phó Niên mặc kệ Sở Dung muốn xoa nắn thế nào thì tùy, chờ cô phát tiết đủ, cậu mới nói: "Gọi rồi, nhưng dì không phản ứng." Không chỉ không phản ứng mà còn dùng chăn chùm kín đầu, Phó Niên còn sợ cô nghẹt thở đấy.
Sở Dung có thể tưởng tượng ra cảnh đó, xấu hổ buông tha cho bánh bao nhỏ đang bị mình giày vò, quay lại lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Tại sao báo thức lại không kêu? Quả nhiên hàng ngoại không bằng hàng trong nước, Sở Dung vừa mở điện thoại vừa có ý định đổi điện thoại mới, hóa ra hôm qua cô đặt nhầm thành sáu giờ chiều.
Được rồi, bây giờ cũng chẳng thể trách ai. Sở Dung gõ đầu mình, liếc qua bộ đồ ngủ bị mình vò nát của Phó Niên, vội vàng chạy vào phòng thay đồ thay sang bộ quần áo định mặc hôm nay: "Niên Niên, con giúp mẹ đánh thức Tiểu Ngư!"
Phó Niên lôi Phó Dư trong chăn ra, thuần thục vỗ mông cậu bé: "Phó Dư, dậy đi."
Phó Dư không cáu kỉnh khi tỉnh giấc, vừa tỉnh lại liền dụi mắt ngồi dậy, câu đầu tiên chính là: "Anh hai, mẹ đâu rồi?"
Vừa dứt lời, hai bộ quần áo nhỏ rơi xuống đầu Phó Dư, theo sau là giọng của Sở Dung: "Niên Niên, con giúp Tiểu Ngư thay quần áo nhé, mẹ phải sửa soạn một chút!"
Phó Niên đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn giúp Phó Dư mặc quần áo, sau đó mới nhặt bộ quần áo lớn hơn mặc lên người.
Sở Dung đã sớm thay xong quần áo, lúc này cô đang ngồi trước bàn trang điểm.
Nói thật, trước khi xuyên sách, Sở Dung là một nô lệ của công việc, mỗi ngày làm việc từ 9 giờ sáng đến 8 giờ tối nên không có nhiều tinh lực để chăm sóc cho bản thân, cũng không cần lãng phí thời gian để trang điểm. Nhưng hôm nay xuất hiện trước ống kính, cô cần phải trang điểm.
1
Vì đã muộn nên Sở Dung chỉ có thể dùng kỹ năng trang điểm kém cỏi của mình để đánh phấn nền và tô son môi. Cô nhìn khuôn mặt gần như không có gì thay đổi thì khá hài lòng.
Thoạt nhìn rất có khí sắc, không đến mức không tôn trọng người xem. Cô gẩy gẩy mái tóc dài gợn sóng, tuyệt vời, trông không khác gì mỹ nhân.
Sở Dung cong môi cười khẽ, vẫy tay với hai bé con đã rửa mặt xong: "Tả hữu hộ pháp, theo bổn tọa xuống lầu."
Tả hữu hộ pháp, một người ra sức cổ động, một người nắm lấy tay Sở Dung, giọng nói trẻ con tràn đầy bất đắc dĩ: "Đi thôi."
Sở Dung hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuống lầu.
Để tạo hiệu ứng toả sáng khi lên sân khấu, Sở Dung không đi thang máy, đôi chân dài ưu nhã bước trên cầu thang lát đá cẩm thạch rộng rãi sáng loáng, chậm rãi xuất hiện trước ống kính máy quay. Đầu tiên là tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên, sau đó một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp từ từ xuất hiện trong ống kính.
1
Nhiếp ảnh gia rất nể tình mà chậm rãi di chuyển máy quay, tạo cho Sở Dung một cảm giác thần bí.
Dọc theo cặp chân thon dài hướng lên là làn váy màu ôliu, làn váy dần thu hẹp lại, độ rộng nhỏ nhất là ở chiếc eo thon được đính trân châu đơn giản. Chiếc váy dài màu xanh đơn giản đã tôn lên làn da trắng như tuyết của chủ nhân.
Mái tóc đen dài giống như rong biển uốn theo lọn sóng biển xoã xuống ngang eo. Chuyển lên trên một chút là khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ, giống như một đoá hoa mới chớm nở.
Phải công nhận rằng hiệu ứng máy ảnh truyền thống 'Tỳ bà che nửa mặt hoa' vẫn rất tốt, ít nhất khi Sở Dung xuất hiện trước ống kính đã đánh sâu vào thị giác của nhân viên công tác và người xem.
Trong giây lát, bão bình luận che kín màn hình.
【 Chị gái xinh đẹp prprprpr. 】
【 Trời đất ơi! Đây có phải là Sở Dung không? Thật hay giả vậy? Cô ấy là người ngoài giới thật sao? 】
【 Tôi nói rồi mà, có thể sinh được một đứa con trai đáng yêu như vậy thì chắc chắn bản thân Sở Dung cũng rất xinh đẹp. 】